Tôi ghé sát tai Diêm Hậu thủ thỉ, môi cong cong.
"Nói lời thì phải giữ lời, bằng không tính mạng con cưng của người, nói đến đây chắc Diêm Hậu hiểu rõ nhất đúng không".
Thân người tái mét, tôi mới dứt lời Diêm Hậu đã gật đầu liên tục.
Tôi không hiểu sao Diêm Hậu cưng mỗi Từ Hào Vương còn con trai út Diêm Hoàng thì đúng nữa cân.
"Tất cả mọi người lui ra ngoài".
Tôi căng giọng chỉnh lên mức quyền lực cao, tuy rằng tôi chả có chức vụ gì cao trong âm phủ nhưng tôi đã gằn giọng thì phải răm rắp tuông lệnh cả.
Tin đồn tôi máu lạnh giết không chớp mắt lan rộng mấy trăm năm, ai chả sợ.
Tôi nhìn Diêm Hậu, thái độ kính cẩn, lời nói đe dọa.
"Xin mời Diêm Hậu ra ngoài chờ, có nghe tiếng gì thì xin đừng vào, tôi thấy có bất kỳ ai thì sẽ biến mất kệ thái tử đấy".
"Ta giao con ta cho ngươi, nhất định sẽ không ai vô, ta tin ngươi".
Tôi gật gù cười hài lòng, mọi người đã ở ngoài hết, cửa cũng đóng kính.
"Aaaaa".
"Câm miệng".
Nghe tiếng la thất thanh, Diêm Hậu sốt ruột mà không dám vào, mắt dán chặt cánh cửa chính không rời.
Còn Diêm Vương thì bị Diêm Hậu cấm, tới đây lại gây sự, đánh nhau thì khổ mỗi đứa con phải gánh chịu hậu quả thay hành động nhất thời của người lớn.
"Cô định giết người hay gì".
Từ Hào Vương nằm sấp nhỏ giọng.
"Chịu đau chút".
Từ Hào Vương cắn chặt răng.
Cơn đau như bị hàng ngàn cây kim to đâm sâu rồi nguấy, biết tôi cố tình trả thù riêng nhưng không muốn nói.
"Có nương tử tương lai nào mà hành hung phu quân mình không?".
"Nhẹ tay chút".
Từ Hào Vương nói xong câu tôi xém bẻ gãy xương, hắn đau tê liệt chân tay, đầu óc, nhờ vậy mà hắn lần đầu tiên mở miệng xin.
Thứ tôi muốn nghe nhất đã thành toàn, sướng.
Trưng mặt thờ ơ mắng.
"Ăn nói xằng bậy".
"Chẳng phải mẫu hậu tôi đã thừa nhận cô là con dâu rồi sao, cô còn đe dọa nếu không giữ lời hứa sẽ có tai họa, còn chối, đã nghiện còn ngại".
Tôi mệt mỏi tập trung trị, câu nói áp dụng với tôi chỉ nước đổ lá khoai, tôi chả để tâm.
Từ Hào Vương nhìn phía trước im hơi lặng tiếng.
Xong việc tôi gọi người vào, Diêm Hậu cứ quá, xuyết xoa con vàng con ngọc, nước mắt muốn trôi cả âm phủ, tôi bỏ đi, Từ Hào Vương chụp lấy cổ tay tôi giữ chặt.
"Mẫu hậu, nương tử tương lai định bỏ nhi thần đi kìa, người nói gì khuyên nương tử con đi".
Diêm Hậu suýt nổi giận đùng đùng thì nhớ lời đe dọa, nguôi ngoai chút đỉnh, cười hiền hòa ngay.
Tính thêm một bước có con dâu năng lực phi thường vượt trội chẳng phải có lợi thế hơn sao? Nhịn một điều mười điều lành.
Có con cờ hùng mạnh trong tay ai dám lên mặt nữa.
Tính vậy đi.
"Tiêu Cát Yên nghe ta nói, con trai ta yêu con, ta biết con cũng thích Tiểu Vương nhà ta, thôi thì ta tác hợp hai đứa".
Diêm Hậu nắm bàn tay tôi xoa xoa mu bàn tay khuyên nhủ.
Tôi mơ hồ lắm, gì mà đổi cách xưng hô một cách chóng mặt vậy? Âm mưu chắc luôn.
"Diêm Hậu nói gì tôi không hiểu".
"Con trai ta yêu con".
Ngữ điệu lạnh nhạt, tôi giật tay khỏi đôi tay lạnh lẽo như đá đông tủ lạnh kia.
"Tôi vẫn chưa bị mất trí đâu, đừng rót mật vào tai nữa".
Nhẫn nhịn thêm xíu thôi, sắp tóm mẻ cá lớn.
"Tiêu Cát Yên".
Từ Hào Vương chòm dậy, hắn cao hơn tôi cả hai quả đầu, ngước mỏi cả cổ.
Hắn không nói không rằng đột nhiên ôm chầm tôi.
"Tôi thích cô".
Tôi đẩy mạnh, rốt cuộc các người muốn lợi dụng tôi nữa đúng không, tôi cau mày nhìn hai người.
"Tôi thích cô thật lòng, năm trăm năm rồi".
"Tôi cũng thích anh".
Tôi biến mất ngay sau đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...