Hoắc Vô Cữu nhìn ra được, thủ hạ này của Giang Tùy Chu đang suy nghĩ cái gì.
Nếu hắn ta thật sự là thiếp của Giang Tùy Chu thì nói những lời này cũng không hề kỳ quái.
Nhưng hắn ta đâu có phải, bày ra dáng vẻ như thế này, chính là đang lấy hắn làm trò cười.
Hoắc Vô Cữu nhớ tới tình hình vài lần gặp mặt ít ỏi với người này từ sau khi bản thân mình bị nhốt vào Tĩnh Vương phủ, thì càng thêm khẳng định điều này.
Hoắc Vô Cữu nói xong câu kia, còn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Hắn chưa bao giờ để người khác thực hiện được loại tâm tư này, đặc biệt là dùng ở trên người hắn.
Cố Trường Quân nghe được lời này, nhất thời sửng sốt.
Hắn ta chỉ coi Hoắc Vô Cữu là một tù phạm, ngày thường ít nói, trong lúc nhàn rỗi không có việc gì đến tùy tiện trêu chọc một chút cũng không có trở ngại gì cả.
Nhưng hắn ta lại không biết, từ nhỏ Hoắc Vô Cữu đã mang tiếng xấu hỗn nghịch ngoan cố ở Dương Quan, trông có vẻ vô thanh vô tức, vẻ mặt kiêu căng thì tự cao tự đại, kỳ thật cũng không ai trêu được vào hắn.
Còn có tiểu tử đã từng ăn khổ từ hắn, sau lưng đã lén lút đặt cho hắn biệt danh, nói hắn là chó không sủa là chó cắn.
Trong lúc nhất thời, lời nói sau đó của Cố Trường Quân đều nghẹn trong cổ họng, trong mắt lộ ra vài phần khiếp sợ, ngơ ngác mà nhìn Hoắc Vô Cữu.
“Ngươi……”
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt nhìn hắn ta, rõ ràng trên đùi đang bị đâm toàn là ngân châm khiến người ta sợ hãi, sắc môi cũng trắng, nhưng biểu tình lại yên ổn tự nhiên, thậm chí còn mang giọng mỉa mai mà cong cong khóe môi.
“Ta làm sao?” Hắn không chút dấu vết mà liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, nói.
“Ngươi tới nơi đây, chẳng phải đang chờ ta nói những lời này sao?”
Nói rồi, hắn rũ mắt xuống, không nói chuyện nữa.
Cố Trường Quân ngẩn người, rồi gắng gượng cắn răng tiếp tục diễn.
Hắn ta không ngờ Hoắc Vô Cữu sẽ mở miệng đáp lại hắn ta, còn nói hai câu chặn họng khiến người ta không nói nên lời.
Hắn ta bị mất mặt, cho nên đành phải đứng lên, chuẩn bị thuận miệng ầm ĩ hai câu để tự tìm cho mình một bậc thang đi xuống, rồi mượn cơ hội rời đi.
“Được lắm, chẳng qua ta chỉ tới xin hớp trà, thuận miệng nói hai câu, ngươi đã chống đối như vậy!” Hắn ta nói.
“Nếu Hoắc phu nhân không chào đón ta, vậy ta sẽ không ở nơi này cho ngươi chán ghét nữa, để ta nhìn xem cái gì mới là người mới thay người cũ, nhìn xem Vương gia sẽ sủng ngươi tới bao giờ……”
Hắn ta nói dứt lời thì xoay người liền muốn đi ra ngoài.
Nhưng lại chạm mặt với Giang Tùy Chu cau mày, đang đi từ ngoài cửa vào.
Cách một phòng khách nhỏ, Cố Trường Quân thấy sắc mặt Giang Tùy Chu không dễ nhìn cho lắm.
“Cố Trường Quân.” Giang Tùy Chu trầm giọng nói.
Trong lòng Cố Trường Quân thầm nghĩ không ổn rồi, biết ngay là bản thân mình đã ầm ĩ quá mức nên vội vàng tiến lên hành lễ nói.
“Vương gia thứ tội, thiếp thân thất lễ!”
Giang Tùy Chu rất là cạn ngôn mà nhìn hắn ta một cái.
Y biết Cố Trường Quân thích quậy thích diễn, nhưng chí ít suy nghĩ vẫn sáng suốt, sao lại có thể làm ra loại chuyện la lối om sòm này ở trước mặt Hoắc Vô Cữu để chọc tức hắn chứ?
Thấy đối phương là thuộc hạ của mình, y cũng không muốn trách móc nặng nề hắn ta, cho nên đành phải lạnh giọng cảnh cáo: “Đi ra ngoài, về sau không có mệnh lệnh của bản vương thì không được phép vào nơi này.”
Cố Trường Quân biết đây là Giang Tùy Chu đang để lại mặt mũi cho hắn ta, cúi đầu đáp ứng rồi lui ra ngoài.
Trước khi sắp sửa rời đi, hắn ta không cầm lòng được mà giương mắt nhìn thoáng qua phía giường.
Trên giường, người nọ lẳng lặng nhắm mắt lại, như là chưa nói một lời nào, tùy ý để đại phu thi châm.
Không ngờ rằng, người này lại là chó không sủa là chó cắn .
Cố Trường Quân cắn chặt răng.
Hắn ta chỉ biết Hoắc Vô Cữu này tâm cao khí ngạo, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát, chẳng thích so bì với đồng nghiệp, cho nên có vẻ cực kì dễ ăn hiếp, nhưng lại không ngờ rằng, người này lại tâm cơ thâm trầm như vậy, giỏi nhất là đổ thêm dầu vào lửa, dăm ba câu đã khiến cho hắn ta phạm sai lầm ở trước mặt chủ thượng rồi.
Đây chính là lần đầu Cố Trường Quân hắn ta lật thuyền ở trong mương.
——
Đợi Cố Trường Quân lui ra ngoài, trong lòng Giang Tùy Chu tràn đầy áy náy.
Nhưng y biết, thân phận Cố Trường Quân là một bí mật, lúc này trong phòng nhiều người lẫn lộn, không thích hợp để y nhiều lời.
Y chỉ nhàn nhạt nói: “Về sau hắn sẽ không làm phiền ngươi nữa.” Rồi ngồi xuống ở một bên.
Hoắc Vô Cữu ừm một tiếng, nhàn nhạt nhìn đống châm dày đặc trên đùi mình, không nói tiếng nào.
Tất nhiên hắn biết, Cố Trường Quân sẽ không đến làm phiền hắn nữa.
Vốn Cố Trường Quân đã không thể nào làm phiền được hắn, hắn chỉ là muốn chặn họng Cố Trường Quân hai câu, để hắn ta từ làm trò cười biến thành tự tìm khó chịu, lại không nghĩ rằng chỉ mới vừa nói một câu thì đã nghe được tiếng bước chân của Giang Tùy Chu ngoài cửa phòng.
Hắn đành phải chuyển thế tấn công, dồn ép đến mức Cố Trường Quân tiến thoái lưỡng nan(*) không thể không nổi nóng, nhân tiện lựa chọn để bản thân như không liên quan đến.
(*) Tiến thoái lưỡng nan: tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Chỉ là theo bản năng, không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Tĩnh Vương.
Ngược lại khiến Cố Trường Quân phạm sai lầm ở trước mặt Tĩnh Vương, tiện thể……
Hắn giương mắt liếc nhìn Giang Tùy Chu một cái.
Chỉ thấy Giang Tùy Chu ngồi ở dưới cửa sổ, biểu tình lạnh lùng an tĩnh, trong tay cầm một quyển sách nhưng lại đang lật lung tung, rất là mất tự nhiên, cứ như là y đã phạm phải lỗi gì đó vậy.
Môi Hoắc Vô Cữu hơi vểnh lên, thu hồi ánh mắt.
Hắn vô cùng coi trọng dáng vẻ hỉ nộ này của y, cứ mang đến cho người ta đôi chút ảo giác không nên có.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thẳng đến khi Hoắc Vô Cữu uống dược xong, hai người kia thu dọn xong xuôi rồi lui ra ngoài.
Lúc này Giang Tùy Chu mới mở miệng.
“Cố Trường Quân chỉ là thích chơi đùa, ngươi đừng để ở trong lòng.” Y nói.
Hoắc Vô Cữu kéo chăn, đắp lên chân mình, ừm một tiếng, nói: “Không sao.”
Giang Tùy Chu thở dài, cầm sách ngồi xuống mép giường, nói: “Cũng may mà ngươi rộng lượng, hôm nay hắn ầm ĩ có hơi quá trớn.”
Thần sắc Hoắc Vô Cữu trấn định mà bình tĩnh, tựa như người mới vừa rồi mở miệng khiêu khích đổ thêm dầu vào lửa căn bản không phải hắn vậy.
Sau đó Giang Tùy Chu nói tiếp: “Mới vừa rồi Từ Độ tới, là bởi vì quả thực đã lục soát được thư từ chỗ của Triệu Đôn Đình.”
“Triệu Đôn Đình?” Hoắc Vô Cữu nâng mắt.
Giang Tùy Chu nói: “Chính là người mà ngày đó ngươi nói, tên đệ tử kia của Tề Mân, Thám Hoa Lang mười năm trước ấy.”
Hoắc Vô Cữu ừm một tiếng: “Thư gì?”
“Thư qua lại với Bắc Lương.” Giang Tùy Chu nói.
“Là thư lấy về từ chỗ của Bàng Thiệu, thư được làm rất thật, có cả đại ấn của Bắc Lương trên đó.”
Hoắc Vô Cữu nghe vậy nhíu mày: “Đại ấn gì?”
Giang Tùy Chu lấy từ trong tay áo ra phong thư được ấn dấu, đưa cho Hoắc Vô Cữu.
Sau khi Hoắc Vô Cữu mở phong thư ra lật xem một hồi, cuối cùng đặt ánh mắt trên ấn ký ở cuối bức thư, chốc lát sau vẫn chưa nói tiếng nào.
Giang Tùy Chu nhìn thấy hắn dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng vuốt vài cái vào chỗ ở bên cạnh ấn ký.
“Sao vậy?” Y vội hỏi.
Một lát sau, Hoắc Vô Cữu mới mở miệng, khi mở miệng, tiếng nói đã có đôi chút khàn khàn không thông.
“Đây là do Bàng Thiệu bắt chước ra sao?” Hắn hỏi.
Giang Tùy Chu gật đầu: “Đúng, có cái gì không đúng sao?”
Hoắc Vô Cữu chú ý nhìn chằm chằm ấn ký kia, ánh mắt sáng quắc, như là muốn thiêu cháy phong thư kia vậy.
“Cái này bắt chước theo tư ấn của Lương thái tử.” Hắn chậm rãi nói.
“Không sai chút nào.”
Giang Tùy Chu khó hiểu mà chớp chớp mắt.
Lương thái tử?
Con nối dõi dưới gối đương kim hoàng đế Bắc Lương rất ít ỏi, tổng cộng chỉ có ba nhi tử, hai người trong đó đã chết trên chiến trường.
Chính là trận chiến Tầm Dương khiến quân Lương suýt nữa bị diệt toàn quân, khiến phụ thân Hoắc Vô Cữu và hai nhi tử của Chiêu Nguyên Đế bỏ mạng, còn để lại cho Chiêu Nguyên Đế một thân đầy vết thương cũ, từ đó về sau thân thể vẫn luôn yếu ớt.
Mà nhi tử duy nhất còn lại của ông ta là Hoắc Ngọc Diễn, cũng còn bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn lúc còn trên chiến trường.
Sau khi hắn ta kế vị được hai năm thì liền do bệnh mà chết, khi chết chỉ vừa mới qua tuổi thành gia lập thất.
Nói cách khác, ấn ký này là của Hoắc Ngọc Diễn.
“Sau đó thì sao?” Giang Tùy Chu hỏi tiếp.
Hoắc Vô Cữu nhìn chằm chằm ấn ký, hé miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Hắn nói không nên lời, ấn ký này chính là tư ấn của đường huynh hắn, thông thường chỉ có mật thư cực kỳ quan trọng mới được dùng đến.
Thuở niên thiếu ở trên chiến trường, hai người huynh đệ bọn họ đóng giữ trận địa khác nhau, khi Hoắc Ngọc Diễn thư từ qua lại với hắn, lần nào cũng sẽ đóng thêm ấn ký này.
Đến khi thúc phụ hắn đăng cơ, đường huynh hắn làm thái tử, ấn này hắn ta vẫn thường dùng để truyền tin cho thủ hạ ở nơi khác.
Như vậy…… Bàng Thiệu, làm sao có thể mô phỏng được ra hoa văn của ấn này?
——
Hôm đó, Giang Tùy Chu vẫn chưa hỏi được nguyên cớ.
Hoắc Vô Cữu nhìn thư kia một lát thì nói muốn giữ phong thư này lại, nếu tra ra kết quả gì là sẽ nói cho y biết.
Giang Tùy Chu rất tín nhiệm hắn, nghe hắn nói như vậy cũng chỉ dặn dò hắn nhất định phải giữ gìn phong thư thật tốt, rồi giao vật này cho hắn.
Từ đó về sau, hắn liền ở trong phủ, tĩnh tâm bắt đầu bày mưu tính kế.
Qua mười ngày sau, trong triều bỗng nhiên đại loạn.
Là Tề Mân đã xảy ra chuyện.
Nghe nói, là đệ tử Triệu Đôn Đình của Tề Mân, hôm ấy hắn ta tán gẫu với Tề Mân trong thư phòng, bỗng nhiên thấy được một thứ không nên thấy.
Sau khi rời đi, hắn ta lập tức tiến cung gặp vua, than thở khóc lóc nói lão sư của mình nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện không nên làm, cầu Hoàng Thượng tha cho lão sư hắn ta một mạng.
Hắn khóc đến nỗi Hậu Chủ không hiểu ra sao cả, dứt khoát sai người tới tra phủ Tề Mân.
Không ngờ sau khi tra một lượt thì phát hiện thư từ Tề Mân thông đồng với ngoại quốc.
Lão thần tam triều, cư nhiên lại liên hệ với Bắc Lương!
Ai cũng tin rằng, đệ tử này hiếu thuận Tề Mân còn hơn cả phụ thân ruột thịt, tuyệt đối sẽ không hãm hại ông ta, mà khi Tề Mân đứng trên triều đình cùng đồ đệ này cũng chẳng nói gì cả.
Ông ta chỉ bình tĩnh nhìn mấy phong thư từ đã bị điều tra ra được cùng với Triệu Đôn Đình đang quỳ gối bên cạnh khóc lóc nói ông ta hồ đồ, sắc mặt trắng bệch, một lát sau vẫn không nói gì.
Hồi lâu sau, ông ta quỳ rạp trên đất, dập đầu thật thấp lạy Hậu Chủ ba cái.
Đây nghĩa là không có lời nào để nói.
Trong lúc nhất thời, triều dã chấn động mạnh, Hậu Chủ cũng nổi trận lôi đình, muốn lập tức kéo cả nhà Tề Mân đi chém đầu.
May mà có nhiều vị đại thần ngăn gã lại, nói trước tiên phải giam Tề Mân lại rồi tra rõ việc này, phải thăm dò xem còn có đồng đảng nào hay không, hơn nữa còn phải tra ra còn có người nào nội ứng ngoại hợp với ông ta.
Đối với chuyện Bắc Lương, từ trước đến nay Hậu Chủ luôn nâng cao 120 phần tinh thần(*).
(*) Có nghĩa là nâng cao, phát huy tối đa tinh thần, 120 phần chỉ là cách nói quá lên.
Vì thế, gã miễn cưỡng nuốt lửa giận xuống, giam cả nhà Tề Mân vào đại lao, chờ việc này được điều tra rõ, rồi sẽ quyết định để ông ta chết như thế nào.
Trong lúc nhất thời, văn võ toàn triều đều rối loạn, duy chỉ có Tĩnh Vương phủ là mang vẻ an tĩnh.
Hoắc Vô Cữu lần thứ ba nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn biết mấy ngày nữa chuyện của Tề Mân huyên náo rất lợi hại, sau khi hắn cùng Giang Tùy Chu thương lượng sắp đặt xong, thì Giang Tùy Chu liền sai người đi làm.
Hôm nay đúng là ngày chuyện này bùng nổ, sáng sớm Giang Tùy Chu đã chạy tới chỗ của Từ Độ, chờ tin tức của gián điệp.
“Tướng quân?”
Hắn nghe thấy bên cạnh gọi.
Là Lý Trường Ninh.
Hai người ông ta cùng Ngụy Giai, lúc này đang vây quanh trước giường hắn, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn.
“Tướng quân đừng lo lắng, chỉ cần thử một chút thôi.” Lý Trường Ninh nói.
Hoắc Vô Cữu thu hồi ánh mắt, xoay người xuống giường, hai chân đạp lên trên bậc thang trước giường, chậm rãi dùng sức.
Đó là một loại cảm giác tuy quen thuộc, nhưng đã rời khỏi hắn rất lâu rồi.
Kinh mạch vẫn đau như cũ, nhưng trong đau đớn lại cuồn cuộn nổi lên sức mạnh đã lâu không gặp.
Cơ bắp hai chân hắn hơi căng lên một chút thì liền có sức mạnh chạy dọc theo kinh mạch, nối liền một mạch tới mũi chân của hắn.
Hắn vụng về chậm chạp, lại vững vàng mà đứng lên.
Hai người xung quanh lập tức phát ra tiếng hô nhỏ mừng rỡ.
Hoắc Vô Cữu thử nâng chân lên, hắn vẫn chưa thể đi được, nhưng mà hai tháng tới nay, đây là lần đầu đứng lên.
Thanh âm vui sướng lọt vào tai, thậm chí có thể thấy trong mắt Ngụy Giai lập loè ánh lệ.
Nhưng trong lòng Hoắc Vô Cữu lại dường như không cao hứng như trong tưởng tượng của hắn.
Lần thứ tư hắn giương mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhà chính An Ẩn Đường, cửa phòng mở toang, liên tục người ra kẻ vào, nhưng chủ nhân của nó lại không ở bên trong.
Hoắc Vô Cữu dừng một chút, thu hồi ánh mắt rồi ngồi lại xuống giường một lần nữa .
Đây là lần đầu hắn biết, hóa ra vui sướng là cần phải có người cùng chia sẻ, lúc đó nó mới có thể thực sự phóng thích ra ngoài được.
Hơn nữa, còn là cần riêng một người nào đó nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...