Ngày hôm sau là Đại hội Triều Đình.
Giang Tùy Châu chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ tôn quý hiển hách của Hậu Chủ, trong lòng chí ít cũng có chút mâu thuẫn, vừa sáng đã vội dùng xong bữa rồi đi ngay.
Nào ngờ, anh vừa đến Chính Dương Môn, đã gặp phải một người xông lại.
“Khéo thật, Tĩnh Vương điện hạ.” Người nọ vốn định trưng ra nụ cười giả tạo trơ tráo, nhưng vì gương mặt quá xấu xí, nên lại toát lên vẻ dữ tợn, cơ bản không giấu được ác ý và phản cảm trong mắt gã.
Giang Tùy Châu nhìn lướt gã một lượt.
Mặc quan phục dành cho quan võ tứ phẩm, trông khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng người cao to, nhưng lại đen thui, để râu quai nón, đôi mắt trợn to, trông từa tựa Chung Quỳ.
Giang Tùy Châu liếc nhanh qua cái hốt bằng ngà của gã.
Chức Phương Ti – Bộ Binh, Kỷ Hoằng Thừa.
Ồ, không ngờ là gã.
Giang Tùy Châu lại nghĩ thầm quả là thế.
Vị Kỷ đại nhân này, xấu đến độ được miêu tả vào trong sử sách luôn.
Trong sách sử Triều Cảnh khi viết về gã, thẳng thừng tả người này “diện mạo xấu xí”, giờ gặp….
Hoá ra không phải phóng đại.
Thời xưa thi khoa cử, cũng có chấm sơ về tướng mạo thí sinh.
Vị đại nhân này nếu muốn đi thi khoa cử làm quan, hiển nhiên cả đời cũng đừng mơ đậu.
Gã có thể lên chức quan này, đều dựa vào xuất thân quân đội, được danh tướng Lâu Việt của Nam Cảnh cất nhắc.
Giang Tùy Châu nhanh chóng hồi tưởng một lần cuộc đời của người này,
Cấp trên của gã – Lâu Việt, là bạn cũ của phụ thân Hoắc Vô Cữu.
Lúc Bắc Lương khởi binh, Linh Đế và Hậu Chủ vì kiêng kỵ ông, thậm chí không để ông giao chiến với binh lính Bắc Lương.
Từ đó có thể thấy, giao tình của Lâu Việt và phụ thân Hoắc Vô Cữu rất sâu đậm, chắc rằng, Kỷ Hoằng Thừa quắc mắt nhìn anh, hết tám phần là vì Hoắc Vô Cữu.
Thành ra, Giang Tùy Châu lạnh lùng liếc gã, không nói gì, cứ thế đi vòng qua.
Ai dè Kỷ Hoằng Thừa lẽo đẽo theo sau.
“Tôi thường nghe nói con người Vương gia đoan chính, nay gặp, thấy quả đúng là vậy.” Kỷ Hoằng Thừa nói.
Giang Tùy Châu không quay đầu lại.
Nghe Kỷ Hoằng Thừa nói tiếp: “Suy cho cùng, chỉ khi thị uy với kẻ yếu chốn sân sau, mới thể hiện được bản sắc quân tử, phải không?”
Giọng điệu không dằn được tức giận, chỉ cần nghe cũng biết đã nhịn rất lâu.
Đoán rằng, người đã ôm hận với anh từ lần Đại hội Triều Đình lần trước, hôm nay mới cố ý đợi anh ở đây để xỉa xói.
Người này trong quân đội nổi tiếng dũng mãnh, nhưng hữu dũng vô mưu, giờ gặp, xem ra không sai đi đâu.
May anh không phải chủ xác ban đầu, không dám làm gì Hoắc Vô Cữu.
Nếu như người nghe lời này là “hắn”, không cần nghĩ cũng biết tình cảnh của Hoắc Vô Cữu ở trong phủ sẽ càng gian nan hơn.
Giang Tùy Châu quay đầu lại, thong dong nhìn gã.
Kỷ Hoằng Thừa đang trừng to đôi mắt như chuông đồng nhìn anh, trông như đang chờ Giang Tùy Châu đáp lại, để cùng anh cãi một trận.
Giang Tùy Châu cười khẩy.
“Làm phiền Kỷ đại nhân bận lòng.” Anh nói.
“Sân sau nhà Bổn vương, hiển nhiên mọi chuyện đều theo ý của Bổn vương, muốn giết muốn xẻo, hay, chà đạp, cũng không dính dáng gì đến ngài — ngài nói, phải không?”
————
Trông thấy Kỷ Hoằng Thừa giận đến độ mặt đỏ phừng, đứng chết trân không nói được tiếng nào, Giang Tùy Châu cảm thấy hả hê, xoay người đi xa.
Anh rõ, Kỷ Hoằng Thừa chẳng qua là tốt bụng nên lo lắng cho Hoắc Vô Cữu, nhưng anh cũng không ngại chọc tức gã, xem như cho một bài học, để lần sau gã ghi nhớ, đừng làm ba chuyện giúp lại hoá phiền.
Đi thẳng một mạch đến Quảng Nguyên Điện.
Đến giờ, tiếng trống vang vọng, thái giám cất giọng.
Không khí ngoài cổng uy nghiêm trang trọng, các đại thần xếp hàng đứng đầy trong điện, nhưng bên trên lại im ắng, cả buổi không thấy bóng người.
Hậu Chủ chưa đến.
Giang Tùy Châu không kiềm được quan sát bốn phía, lại thấy các đại thần xung quanh đều như đã quen, tất cả lẳng lặng đứng chời.
Giang Tùy Châu cũng đợi theo.
Một lần đợi này, đợi hơn nửa giờ, mãi đến khi mặt trời treo cao, Giang Tùy Châu đứng đến độ hoa mắt, Hậu Chủ mới đủng đỉnh đến.
“Chư vị ái khanh đến sớm vậy à?” Giang Thuấn Hằng ngồi vật ra long ỷ, vừa ngáp vừa uể oải nói.
Giang Tùy Châu liếc qua, thấy hốc mắt gã đen thui, sắc mặt xanh xao, có vẻ không có tinh thần tí nào, trông là biết tình-dục-quá-độ.
Tất cả triều thần đều im thin thít.
Lại nghe Giang Thuấn Hằng nói tiếp: “Hôm nay có chuyện gì quan trọng không, cậu?”
Cứ vậy hỏi thẳng Bàng Thiệu.
Xong nghe Bàng Thiệu đứng phía trước khe khẽ cười một tiếng rồi bẩm tấu.
Công việc lớn nhỏ trong triều, lão đã quyết định xong xuôi, mỗi vấn đề được nêu ra, Hậu Chủ chỉ cần gật đầu xong thì cho người thi hành theo sắp xếp của Bàng Thiệu.
Thậm chí một số việc cần Bộ Hộ chi tiền, Giang Thuấn Hằng đến cả số bạc cũng không hỏi mà chỉ sai Bộ Hộ đưa tiền.
Giang Tùy Châu đứng nghe mà nhăn tít mày, vừa ghi nhớ công việc, vừa cảm thán, Nam Cảnh diệt quốc không oan mà.
Đợi đến khi Bàng Thiệu tấu xong, chỉ có lưa thưa mấy triều thần xin được tấu, Hậu Chủ vội nghe cho xong rồi quay qua hỏi Bàng Thiệu ngay là nên làm gì.
Suy cho cùng, những vấn đề mà đại thần bẩm lên, toàn bộ xử lý y theo ý Bàng Thiệu.
Một lúc lâu sau, Hậu Chủ mới như tỉnh ngủ hoàn toàn, ngồi thẳng người.
“Hai ngày trước, Trẫm như nghe được ngũ đệ chuyển Hoắc tướng quân vào trong viện của mình?” Thấy không ai bẩm tấu nữa, Hậu Chủ tựa nghiêng trên long ỷ, thong dong hỏi.
… Lại đến.
Giang Tùy Châu bước ra khỏi hàng, đưa ra lý do mà mình chuẩn bị sẵn.
“Người này không chịu yên ổn chốn nhà sau, ra tay tổn thương thiếp của thần đệ.
Thần đệ suy đi tính lại, cuối cùng quyết định giữ y ở bên cạnh để trông chừng.” Anh nói.
Hậu Chủ chống tay lên long ỷ, hơi nghiêng người về trước, nói: “Nhưng sao Trẫm nghe đồn, từ sau khi vào viện, Hoắc tướng quân chưa từng rời khỏi phòng ngủ của ngươi?”
Giang Tùy Châu ngước mắt, đập vào mắt là đôi mắt ti hí bừng sáng của Hậu Chủ, như viết thẳng hai chữ “Độc-chiếm”.
Giang Tùy Châu không trả lời, chỉ phối hợp cúi đầu, thoáng lúng túng dùng nắm tay che miệng, hắng giọng một tiếng.
Xem như ngầm thừa nhận suy đoán của Hậu Chủ.
Trong một thoáng, Hậu Chủ cười đến khoái trá.
“Xem ra, lần này Trẫm phối uyên ương đúng rồi nhỉ?” Gã nói.
“Ngũ đệ rất hài lòng về Hoắc tướng quân mà!”
Giang Tùy Châu cố dằn xuống cảm giác ghét bỏ trong nội tâm, xuôi theo lời thoại khốn nạn của gã mà ra vẻ vội vàng giải thích: “Nào có chuyện như vậy… Người ngày ngỗ nghịch khó dạy, thần đệ chẳng qua dùng chút thủ đoạn mà thôi, xin hoàng huynh đừng nhắc đến nữa.”
Hậu Chủ như nghe ra ý giấu trong lời, hào hứng cười ha ha.
“Được, được, chuyện riêng tư của ngũ đệ, Trẫm không nhắc đến nữa.” Gã nói.
“Có điều, chưa đầy nửa tháng nữa, là đến tiệc sinh nhật của Trẫm.
Ngũ đệ chưa có Vương phi, sẽ dẫn vị Hoắc phu nhân ấy theo dự tiệc chứ?”
Giang Tùy Châu nghiến răng.
Lại nữa.
Lần trước thì bảo cho Hoắc Vô Cữu tiến cung “về thăm nhà”, anh ngăn cản dùm Hoắc Vô Cữu rồi, không ngờ đến Hậu Chủ vẫn chưa từ bỏ, cứ như không bắt Hoắc Vô Cữu tiến cung một lần thì sẽ không bỏ qua vậy.
Giang Tùy Châu gấp gáp tìm đối sách, trầm ngâm một lúc lâu, tạm thời không trả lời.
Hậu Chủ thấy anh lộ ra vẻ khó xử, chỉ tưởng anh lại ngại mất mặt, thoáng hào hứng hơn, cười híp mắt nói: “Ngũ đệ, tuy Trẫm đã gả y cho ngươi, ngươi cũng không nên kim ốc tàng kiều thế chứ.
Đến khi đó, ai cũng dẫn theo người nhà, ngươi đi một thân một mình, còn ra thể thống gì?”
Giang Tùy Châu còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Hậu Chủ cười hì hì hỏi: “Cậu, cậu nói có phải không?”
Bèn nghe Bàng Thiệu phụ hoạ: “Bệ hạ nói chí phải.
Thần nghe nói, Tĩnh Vương điện hạ còn hai người thiếp, một người có xuất thân từ thanh lâu, một người là dân thường, toàn hạng người không thể công khai, sao có thể mang đến trước mặt bệ hạ?”
Hai người một xướng một hoạ, Hậu Chủ cười đến hứng chí.
Giang Tùy Châu mím chặt môi.
Anh tự biết lần này, tránh không thoát.
Anh thoáng ngập ngừng, hạ giọng nói: “Thần đệ tuân chỉ.”
Ngay lập tức nghe Hậu Chủ cười nói: “Vậy mới đúng chứ — Ây da, ngũ đệ à, cũng không biết đàn ông có gì hay ho mà khiến đệ lưu luyến thế nữa!”
Gã chẳng qua chỉ cảm thán mà thôi, cũng không mong câu trả lời của Giang Tùy Châu.
Nhưng Giang Tùy Châu giờ đang nín giận, nghe gã cảm thán vậy, giương mắt nhìn về phía gã, khẽ khàng nói: “Huyền diệu trong đấy, hoàng huynh thử một lần thì biết.”
Nghe lời anh nói, Hậu Chủ theo bản năng nhìn về phía anh, xong bèn quét mắt một vòng nhìn mấy người đàn ông trong triều.
Toàn mấy ông chú từ trung niên đến già, trên mặt đầy nếp nhăn.
Trong số đó có mấy người còn đặc biệt xấu, ví như Kỷ Hoằng Thừa, tên này vừa đen vừa cao, nổi bật hẳn trong đám người, nhìn từ xa, xấu như quỷ.
Giang Thuấn Hằng thoáng cứng họng, cảm giác dạ dày dậy sóng.
————
Từ sau khi Hậu Chủ lên ngôi, sinh nhật mỗi năm của gã, là yến tiệc quan trọng nhất trong năm của Triều Cảnh.
Không những yến tiệc phải tổ chức xa hoa náo nhiệt, các nghi thức trước khi vào tiệc cũng phải hoành tráng, nên nửa tháng trước đấy, Bộ Lễ rất bận rộn.
Sau khi bãi triều, Giang Tùy Châu đi thẳng tới Bộ Lễ, mãi đến bóng đêm buông xuống, cũng chưa về.
Đèn đuốc chập chờn, trên bàn là một phong thư mời.
Do một quan viên trong triều – tên Trần Đễ đưa đến.
Hoắc Vô Cữu không có ấn tượng gì với người này, chắc hẳn còn trẻ, chức quan không cao.
Phong thư mời này, là Trần Đễ dùng danh nghĩa của phu nhân gã, mời Hoắc Vô Cữu đến phủ của gã tham gia tiệc ngắm hoa do phu nhân gã cử hành vào một tháng sau.
Chữ trên thư là kiểu chữ “trâm hoa tiểu giai” duyên dáng, giấy viết thư còn thoang thoảng hương thơm, đây rõ ràng là thư chuyên dùng để phái nữ mời xã giao.
Hoắc Vô Cữu không cần nghĩ cũng biết, người này vì lấy lòng người khác, cố tình lôi y ra sỉ nhục.
Những người này, từ xưa đến nay giỏi nhất là nguỵ trang suy nghĩ ghê tởm thành đường hoàng tráng lệ — chúng ra vẻ không biết thân phận vốn có của Hoắc Vô Cữu là gì, lại là con người thế nào, mà chỉ coi y là một phu nhân được cưng chiều trong phủ Tĩnh Vương, bức thư này viết đến chân thành tha thiết, cứ như thật sự muốn mời y đến để cùng nhau ngắm hoa.
Hoắc Vô Cữu biết, y xem như là tù nhân, dù bị sỉ nhục thế nào cũng phải nhịn.
Nhưng khi mùi hương trên giấy viết thư bay đến chóp mũi, vẫn khó tránh khỏi phiền lòng như cũ.
Ngay vào lúc này, Tôn Viễn từ bên ngoài thò đầu vào, thấy Mạnh Tiềm Sơn không ở bên cạnh y, vội vàng nhét một vật mỏng manh vào tay Hoắc Vô Cữu.
Lại là một phong thư.
Trên bì thư không có ký tên, được dán rất cẩn thận, nhìn có chút giống bức thư mấy ngày trước Kỷ Hoằng Thừa gửi cho y.
Mới mấy ngày, lại có mật thư gì muốn gửi cho y?
Hoắc Vô Cữu thu hồi ánh mắt, mở thư ra.
Đập vào mắt là chữ viết cực kỳ cẩu thả, sự tức giận như muốn thoát ra khỏi trang giấy.
「Tĩnh Vương vô liêm sỉ, thật sự không phải người!」
Hoắc Vô Cữu thoáng khựng lại, cảm giác bực bội đang dồn nén trong lòng, không hiểu sao như được tiêu tan ít nhiều.
Thậm chí ngay cả khoé môi của y, cũng bất giác nhếch lên.
Y nhích tay, lật hết thư ra.
Y hơi chút mong đợi, muốn xem thử vị Tĩnh Vương điện hạ này, hôm nay đã nói bao lời không phải người ở trong triều.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Vô Cữu: Để ta xem thử xem, hôm nay vợ ta đã nói gì về ta ở trên triều.
Kỷ Hoằng Thừa: Tĩnh Vương khoe khoang khoác lác, thẳng thừng nói bản thân long tinh hổ mãnh, một đêm bảy lần, chơi đến tên tàn phế Bắc Lương không xuống giường được.
Hoắc Vô Cữu:?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...