Sự xuất hiện của Trình Thâm bên cạnh, có thể nói chính là một nguồn động lực to lớn của cô.
Người đàn ông vươn tay, kéo cô khỏi vũng bùn, để chính bản thân cảm nhận sự thân thuộc đến tận cùng.
Cho đến khi bước vào mối quan hệ kéo dài hơn một năm sáu tháng.
Dựa vào việc Trình Thâm hỗ trợ cô đóng học, cô có thể yên tâm tiếp tục khoá học.
Nhậm Kiều Hạ đã từng nói, khi nào kiếm được tiền sẽ trả.
Nhưng Trình Thâm chưa từng đoái hoài đến lời này.
Bởi hắn chưa bao giờ thiếu tiền.
Tuy vậy, cô gái nhỏ lúc nào cũng đi làm.
Rồi tiến hành chi một khoản nhỏ gom góp.
Trong khoảng thời gian một tháng, Trình Thâm bận vô cùng, thành tích của người đàn ông dưới sự nỗ lực cũng thay đổi rất nhiều.
Để cô hoàn thành được chỉ tiêu mà hiệu trưởng yêu cầu, có được bảng thông báo giấy mời làm sinh viên đại học Harvard.
Hôm đó, Nhậm Kiều Hạ muốn gọi điện cho Trình Thâm, kết quả khi bắt máy, vang vọng vẫn là khung cảnh nhạc náo nhiệt nơi quán bar, cả tiếng giọng nói ồn ào của đám bạn bè.
Trong vô thức, Nhậm Kiều Hạ cảm thấy sự hụt hẫng, cô tưởng rằng, con người Trình Thâm sẽ vì cô mà thay đổi, nhưng xem ra, cô không nên mơ mộng quá nhiều.
“Gọi anh có việc gì sao?”
Giọng nói Trình Thâm cất lên, nghe qua thì có vẻ hơi say.
Nhậm Kiều Hạ vốn định lên tiếng.
Kết quả, lại nghe giọng nói trêu đùa của đám bạn Trình Thâm.
“Trình Thâm, mày còn quen con nhỏ đó sao? Chi tiền cho nó cũng hào phóng quá rồi đó, cá cược chơi đùa, sao mà lâu thế?”
Khi đám bạn hỏi câu đó, Trình Thâm theo quán tính vì chột dạ, nhanh chóng giơ điện thoại né ra xa, muốn để tiếng nhạc lấn át.
Ánh mắt sắc bén vô thức quét qua loạt đám người đang ngồi.
Bọn họ nhìn lên, là cuộc gọi với Nhậm Kiều Hạ, lập tức im lặng, làm động thái xin lỗi.
Sau một lúc, Trình Thâm lập tức bắt máy, giọng nói qua điện thoại có phần điều chỉnh.
“Em đã nghe được gì chưa? Anh đi chơi với bạn, không gian hơi ồn ào.”
Nhậm Kiều Hạ cắn môi, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại.
“Nhạc ồn thật, em ngủ trước, anh cứ tiếp tục cuộc vui.”
Ngay lập tức, Nhậm Kiều Hạ tắt máy.
Để lại cho Trình Thâm hơi hụt hẫng nhìn vào hàng số điện thoại.
Nhậm Kiều Hạ không muốn tiếp tục nghe, cô cũng đang tự từ chối bản thân về thông tin của cuộc điện thoại.
Bởi Trình Thâm thời gian qua với cô rất tốt, có thể nói người đàn ông này như khúc gỗ kéo cô lên lúc cô tuyệt vọng nhất, là ánh sáng đối với cô lúc tăm tối.
Mặc dù cô biết, mấy chuyện này đối với hắn đều rất bình thường.
Đây đều là dáng vẻ ngu ngốc của một cô gái, cố chấp muốn tin tưởng những điều tốt đẹp nhất của đối phương.
Quả thật, ngay từ đầu Trình Thâm đối với cô là chơi đùa.
Nhưng qua thời gian tiếp xúc, chính bản thân thay đổi đến kỳ lạ.
Dần dần, bản thân không còn thói quen thay bạn gái, cũng ít tiếp xúc rượu chè cờ bạc, thậm chí còn tập trung học.
Người đàn ông nhất thời suy nghĩ, bản thân đang dần thay đổi mà chẳng nhận thức được điều gì.
Trình Thâm lại nhìn cuộc vui trước mắt.
Chỉ vì cuộc gọi, lập tức rời khỏi.
Hắn biết cô hiện tại, cũng đang mong mỏi hắn trở về nhà chứ không phải ở đây.
Ván cược này, hình như càng lúc càng đi sai khiến người trong cuộc chẳng thể định hình được.
Thời gian sáu tháng tiếp theo kết thúc một học kỳ.
Cũng tròn hai năm Nhậm Kiều Hạ quen biết Trình Thâm.
Khắp trường, ai nhìn vào cũng đều biết là bọn họ thật sự đã yêu đương.
Hôm đó, Trình Thâm có buổi họp lớp.
Nhậm Kiều Hạ hoàn toàn không đi theo, cô theo lời giáo sư được thầy mời đến một quán ăn để ăn mừng, chúc mừng vì cô hoàn thành tốt khoá luận nhận được tấm bằng thông qua, có cơ hội vào được đại học Harvard.
Đến khi kết thúc, Nhậm Kiều Hạ rời đi, vô tình ngang qua một căn phòng, truyền đến giọng nói quen thuộc của Trình Thâm.
Bên trong, truyền đến giọng nói cười.
“Trình Thâm à, ván cược với Kiều Hạ khắp trường đều biết.
Vẫn vô vị chưa kết thúc sao?”
Nhậm Kiều Hạ chợt dừng lại, tầm mắt vô thức nhìn vào bên trong.
Đều là một đám bạn ăn chơi của Trình Thâm, tay vẫn cầm lấy chén rượu.
Trình Thâm nhấp ly rượu, sau đó ngông cuồng ngạo nghễ vô cùng.
“Cược đến đây là đã đủ, con ngốc Kiều Hạ ở bên tao cũng hai năm.
Mối quan hệ, sớm muộn sẽ chấm dứt.”
Trái tim Nhậm Kiều Hạ trùng xuống.
Đôi mắt mang đầy sự kinh ngạc nhìn vào Trình Thâm vẫn đang tuyên bố, trái ngược với dáng vẻ ân cần đã ở bên hỗ trợ khi cô bước vào lúc khó khăn nhất.
Có lẽ, con người luôn có hai mặt.
Sau cái dáng vẻ ân cần, cũng chẳng thể phủ nhận sự thật tiếp cận ngay từ đầu vì mục đích.
Khi này, mọi người nghe động ở cửa.
Trình Thâm vừa ngẩng nhìn, đã trông thấy Nhậm Kiều Hạ đứng đó.
Cô vẫn cứ đứng lặng, hoàn toàn không nói gì, sau đó thản nhiên xoay người rời đi.
Nhưng họ không thấy, khi vừa xoay người rời đi, giọt nước mắt lập tức không kiềm chế được tuôn trào trên gương mặt nhỏ thấm đẫm.
Trình Thâm chột dạ, muốn đứng dậy đi theo, nhưng vài đám bạn lập tiếng lên tiếng níu giữ cánh tay.
“Sao đấy, trò chơi thôi mà.
Thiếu gia Trình Thâm thật sự đau lòng sao?”
Trò chơi thôi mà…
Câu nói vang vọng, Nhậm Kiều Hạ chạy khỏi nơi đó.
Vừa chạy vừa khóc, hàng lệ tuôn trào trên gương mặt xinh đẹp.
Tầm giấy thông báo chào mừng trở thành sinh viên đại học Harvard, cứ thế bị cô xé nát.
Trình Thâm vĩnh viễn cũng không biết, câu nói ngày hôm đó đã bóp nát trái tim cô như nào.
Cứ thế, đem bao hy vọng, dập tan tành, đến mức chẳng thể cứu vãn.
Trình Thâm còn cho rằng, hôm sau sẽ giải thích.
Nhưng rồi cuộc gọi hiện lại, số liên lạc không hề tồn tại.
Lúc đó, Trình Thâm có tìm cô, cũng chẳng hề thấy nữa.
Người đàn ông vẫn cố chấp cho rằng, chẳng qua chỉ là ván cược thôi mà, người không còn, liền kết thúc.
Hắn đã từng nghĩ sẽ hối hận, nhưng rồi bị sự kiêu ngạo che lấp đi.
Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ có thể lừa dối tâm trí.
Nhậm Kiều Hạ khi nào cũng hiện diện.
Cô như đoá hoa rạng rỡ xuất hiện trong cuộc đời hắn.
Suốt mười năm trời, dù Trình Thâm có muốn kiếm người khác.
Nhưng không thể phủ nhận, họ đều mang hơi hướng giống cô, nhưng, không phải là cô.
Giống là thế, nhưng vĩnh viễn cũng chẳng thể thay đổi được.
Cô thật sự đã rời khỏi thế giới của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...