Nhậm Kiều Hạ nghe MC nói thì hơi ngây người, không nghĩ đến việc Trình Thâm lại hiện diện tại nơi đây.
Bạc Nguyên Thần thấy cô lơ đãng, vội vàng cố tình ôm eo lại một cách thân mật hơn, thậm chí dùng lực tay siết cắm, ép cô nhìn về hướng người đàn ông cao ngạo như Trình Thâm đang đứng từ phía xa.
“Kiều Hạ, cô không muốn nhận người quen sao?”
Nhậm Kiều Hạ lúc này mới chợt nhận ra, lý do Bạc Nguyên Thần đưa cô đến nơi đây là gì, rõ ràng chính là muốn lợi dụng cô chọc tức Trình Thâm.
Cô cố gắng hít thở một hơi sâu giữ bình tĩnh, giọng nói chứa sự bực bội rõ ràng.
“Bạc thiếu, tôi chỉ là ván cược của Trình Thâm mà thôi.
Anh đã từng chứng kiến, tôi nghĩ nếu hiện tại anh muốn trực tiếp lợi dụng tôi để khiêu khích Trình Thâm, đó căn bản là một điều vô dụng”
Bạc Nguyên Thân nghe đến đây, lập tức cười nhạo, bàn tay vuốt nhẹ lọn tóc của cô, như có như không vuốt ve gò má thân mật, tầm mắt lơ đãng nhìn về Trình Thâm sớm đã rời khỏi vị trí ban đầu, đang từng bước đầy sự áp lực đi về hướng này.
“Đừng đánh giá thấp bản thân cô như thế.
Phải có giá trị, tôi mới lợi dụng.
Ban nãy, chỉ vì vài động tác vô tình của Bạc Nguyên Thần, đã thu hút được cái ánh nhìn như muốn giết người của Trình Thâm từ trên cao.
Quả thật, người khiến cho Trình Thâm có thể dao động cảm xúc mà không giữ cái dáng vẻ thâm trầm lạnh lùng thường ngày, ngoại trừ Nhậm Kiều Hạ ra, cũng chẳng còn nữ nhân nào có thể làm được.
Bạc Nguyên Thần giơ lên ly rượu, ưu nhã nhấp một ngụm, sau đó vươn bàn tay chỉ về hướng người đàn ông kiêu ngạo đang đi tới, nói thì thầm vào tai Nhậm Kiều Hạ.
“Nhìn kìa, xem ai đến gặp cô.”
Từ phía cầu thang, Trình Thâm toàn thân vô cùng u ám, gương mặt cho dù có bình thản kiêu ngạo che đi cái dáng vẻ bên ngoài, nhưng ánh mắt tức giận của người đàn ông lại chẳng tài nào mà che đậy được.
Trông thấy ánh mắt thân thiết của Nhậm Kiều Hạ cùng Bạc Nguyên Thần, người đàn ông lửa giận trong lòng mỗi lúc một dâng cao.
Trình Thâm bước đến đâu, đều vô hình thu hút cái ánh nhìn của hầu hết những người xung quanh.
Vài người muốn tiến tới chào hỏi, nhưng vẫn là bị cái dáng vẻ kiêu ngạo làm cho lùi lại.
Khi này, Bạc Nguyên Thần mới hẳn hoi, vòng tay cố tình siết chặt eo Nhậm Kiều Hạ, cầm ly rượu dâng lên mời Trình Thâm.
“Hân hạnh, Bạc gia tôi có thể lọt vào mắt ngài Trình đây, đúng thật là vô cùng vinh dự”
Đoạn, lại kính cẩn nói với Nhậm Kiều Hạ cùng Trình Thâm đầy ẩn ý.
“Còn đây, là bạn dự tiệc đêm nay của tôi, Nhậm Kiều Hạ.
Người cũ gặp nhau, vẫn là nên chào hỏi một chút chứ đúng không, Kiều Hạ?”
Tầm mắt Trình Thâm nhìn xuống nơi bàn tay Bạc Nguyên Thần tiếp xúc thân mật với eo cô.
Dần dần rời trên gương mặt nhỏ, ánh mắt cô vài phần gượng gạo.
Nhậm Kiều Hạ ngẩng đầu, lập tức rơi vào đôi mắt đen nhánh như hố sâu không đáy của người đàn ông.
Cô với hắn thỉnh thoảng sẽ gặp ở ngôi biệt thự kia, nhưng trong tình huống Nhậm Kiều Hạ bên cạnh một nam nhân khác.
Nhìn kiểu gì trong lòng cô cũng dâng lên sự chột dạ khó mà diễn tả.
Nhậm Kiều Hạ hít thở sâu một hơi, khẽ cúi người chào, sự việc hiện tại đã như thế, cũng chẳng cách nào vãn hồi.
“Hân hạnh được diện kiến ngài Trình.
Người đàn ông ngẩng nhìn, rõ ràng có sự lạnh nhạt thâm sâu khó có thể đoán được.
Cũng không hề vươn tay hay buông một câu đáp lời, cứ thế nghênh ngang xoay người rời đi.
Âm thầm để lại sự chán ghét.
T
Vài người yến tiệc lập tức nháo nhào, nhìn khung cảnh trước mặt, kiểu gì cũng nhận thấy Trình Thâm không cho một tí mặt mũi, ghét bỏ ngoài mặt.
Bóng Trình Thâm rời đi, Nhậm Kiều Hạ lúc này cảm giác như vừa thoát khỏi bể đao.
Cũng nhận ra, khá nhiều tầm mắt quan khách dừng trên người cô cùng Bạc Nguyên Thần, như thể chê cười, có lẽ đều là vì lưu lại thái độ của Trình Thâm.
Trong vô thức, Nhậm Kiều Hạ phát giác gương mặt quen thuộc của người phụ nữ khuất trong biển người nhìn cô, mắt đối mắt, bà ta có vẻ kinh ngạc.
Dường như không nghĩ ngợi nhiều, Nhậm Kiều Hạ rời khỏi Bạc Nguyên Thần, đi về hướng đó.
“Xin lỗi, đêm nay tiếp ngài Bạc đến đây.
Còn lại tôi tự lo liệu, cảm ơn vì đã cho tôi hiện diện ở nơi đây.
Bạc Nguyên Thần nhìn bóng lưng nhỏ nhắn rời đi, anh ta khẽ bật cười.
Xem ra đêm nay, lại một lần chọc giận thành công Trình Thâm.
Chỉ e là, về sau mấy cái dự án đầu tư của anh ta, sớm muộn cũng vô cớ bay đi.
Biết là chọc vào hố lửa, kỳ thực lại muốn xác nhận.
Ngoài Nhậm Kiều Hạ, cũng chẳng ai có thể khiến Trình Thâm thay đổi như thế.
Nhậm Kiều Hạ theo sau bóng người phụ nữ, bà ấy thấy cô cũng hoảng loạn rời đi.
Mãi sau thoát khỏi khu yến tiệc, bước vào dãy hành lang vắng người.
Nhậm Kiều Hạ cuối cùng không chịu được thái độ trốn tránh, vội vàng lên tiếng.
“Mẹ, đừng chạy nữa.
Con biết là mẹ!”
Người phụ nữ nghe đến đây, vội vàng dừng lại, bóng dáng người phụ nữ trung niên ăn sung mặc sướng, phủ trên người bộ lễ phục đắt tiền, hiện tại vẫn không thay đổi quá nhiều.
Kiều Thụy chậm rãi xoay người, trong mắt hiện tại xuất hiện sự chột dạ.
Nhậm Kiều Hạ từng bước tiến lại gần, đáy mắt cô phiếm hồng, sóng mũi cay cay nhìn người nuôi nấng mình, nhưng hiện tại đã sớm thay danh đổi phận, là phu nhân của Doãn gia.
Mười hai năm trời, bỏ cô với số nợ, cô sống trong cực khổ, nháy mắt gặp lại bà đã trong bộ dáng sung sướng như này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...