Nhìn thấy Trì An ra ngoài tiễn người, Trì Vi nhất thời buồn bực ngán ngẩm.
Lại lần nữa nhìn bức chân dung người đàn ông, tâm tư phức tạp không nói ra được.
Sau đó cô bước vào phòng, lặng lẽ nhìn xung quanh.
Căn phòng được Trì An bố trí trong lành, sạch sẽ, tao nhã.
Trên tường có một bức tranh phong cảnh, trong góc đặt một bình hoa không biết tên, trên giá sách có rất nhiều sách vở, chứng tỏ học hành rất xuất chúng.
Đột nhiên ánh mắt Trì Vi phát hiện thứ gì đó ở bên trên bàn sách.
Bước đến gần, có một tập giấy viết thư được tích góp từ rất lâu, đặt ở giữa quyển nhật ký, vừa vặn lòi ra một tờ, hiện lên những dòng chữ được viết bằng bút máy rất đẹp.
" Núi có cành và cây kia có nhánh. Vương tử người có thấu nỗi lòng tôi … Đại, ca, ca."
Trì Vi thuận miệng đọc, đọc đến ba chữ cuối cảm giác thật buồn cười.
Đại ca ca. Không sai, chắc chắn là Bạc Dạ Bạch!
Chỉ là không thể nghĩ tới, một câu thơ như vậy lại xuất phát từ dưới ngòi bút của Trì An, phong cách hình như có chút phối hợp.
Vừa mới nghĩ như vậy, Trì An nhớ tới bức chân dung nên vội vã trở về phòng ngăn cản.
Nhìn thấy Trì Vi đứng trước bàn học, đối diện là quyển nhật ký của mình, vẻ mặt lập tức biến đổi, nhanh chóng đóng lại.
Tiếp theo, có chút tức giận với Trì Vi, lạnh lùng nói: " Trì Vi, tại sao cô lại nhìn lén nhật ký của tôi."
Trì Vi chỉ bất ngờ nhìn thấy, đối với cái gọi là nhật ký, căn bản cô không có hứng thú.
Nhưng cô không hề giải thích, chỉ chớp mắt một cái: " Trì An, ta nhìn không ra, tình trường của cô thật lâu dài! Thầm mến một người, ròng rã sáu năm trời …"
Nghe vậy Trì An đoán ra ngay Trì Vi đã nghe được cuộc nói chuyện kia.
Nhưng mà, cô không phủ nhận, chỉ là căng thẳng nhìn bức tranh trên tay Trì Vi, trực tiếp mở miệng đòi: " Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô. Bức tranh của tôi, hãy trả lại.."
Thấy vậy, Trì Vi tiện tay giơ bức tranh lên, giọng nói hững hờ: " Gấp cái gì, tôi chỉ là đang thưởng thức. Không thể không nói, con mắt của cô không tệ, vẽ đàn ông … Chỉ cần nhìn vào bề ngoài thu hút này! Nhưng cô vẫn chưa biết, anh ta như thế nào …"
Lời nói ngưng lại, đôi mắt Trì Vi như sâu hơn, giọng nói lạnh nhạt: " Dù sao, Tố chi di vẫn mong cô thành phượng hoàng, nếu bà ấy biết, đối phương chỉ có một khuôn mặt trắng trẻo, ngoại trừ tướng mạo không có gì khác... Đến lúc đó, tôi khẳng định với cô, bà ấy sẽ rất thất vọng cho xem."
Vẻ mặt của Trì An chìm xuống, nhất thời không phản bác.
Khuôn mặt kiều diễm của Trì Vi tỏa ra một nụ cười châm biếm: " Đương nhiên, cô chỉ là thầm mến, chắc chắc không có kết cục tốt đẹp. Dù sao cũng đã ròng rã sáu năm, người ta một lần cũng không thể gặp mặt! Chà chà, em gái ngoan của ta, cô thực sự rất đáng thương a …"
Vừa nói, Trì Vi vừa thể hiện lòng từ bi của mình, đặt bức tranh lại trên tay Trì An: " Vâng, trả lại cô, tiếp tục nhìn tranh mà nghĩ về người."
Trì An cầm lấy bức họa, sắc mắt trở nên trắng bệch, như là bị nói trúng tim đen.
Điều này làm Trì Vi khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Nhưng cô vừa mới đi tới cửa, phía sau bỗng dưng Trì An nói một câu: " Nói ta đáng thương, so sánh đó… Tỷ tỷ mới đáng thương nhất, không phải sao."
Bước chân của Trì Vi dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn, tiếp tục nghe: " Cố ý để hai lần đính hôn thất bại, không tiếc danh tiếng của bản thân, chỉ vì có được Hoắc Đình Thâm. Chỉ tiếc, thiếu tí nữa, vẫn là rơi vào cảnh dã tràng xe cát! "
" Tỷ tỷ, giữa hai chúng ta … Đến tận cùng, ai mới là người đáng thương đây? ""
Ở khoảng cách rất ngắn, đôi mắt của Trì Vi và Trì An đang đối đầu nhau.
Cô đang cười, một nụ cười chế giễu, như đang dành cho chính mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...