Bỗng dưng Hoắc Đình Thâm nói vậy, rõ ràng rất kiên trì.
" Oành.. "
Có lẽ vì cơ thể không khỏe, Trì Vi không đủ sức, tiện tay đặt chén trà xuống.
Ai ngờ, không cẩn thận làm rơi chén trà xuống đất, vỡ thành từng mảnh, nước văng tung tóe.
Cô nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của Hoắc Đình Thâm, ý cười biến mất: " Tôi biết anh lo lắng cho lợi ích của Hoắc gia, không thể chủ động từ hôn. Nếu chính anh mở miệng, Hoắc bá mẫu sẽ rất thất vọng. Tôi cũng biết anh cảm thấy chuyện liên quan đến đứa bé tôi không thể chấp nhận được, việc kết hôn cũng bị trì hoãn … Anh nhìn đi, Hoắc Đình Thâm, tất cả mọi chuyện tôi đều biết."
Dừng lại một chút, Trì Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời có chút mờ mịt: " Chỉ là, anh không biết, đối với tôi mà nói … Sự tồn tại của anh, rất quan trọng! Đình Thâm, tôi lại bị coi thường như vậy, cuối cùng … Là ai ép ai đây."
Nghe từng câu của Trì Vi, Hoắc Đình Thâm không nói thêm được gì.
Với Trì Vi hắn không phải là không cảm tình, vậy nhưng đối với Lê Tuyết Tâm anh ta không cách nào bỏ mặc!
Một lúc sau anh ta mới mở miệng, trầm giọng nói: "Việc kết hôn, có thể tiếp tục, cô sẽ là người vợ duy nhất của tôi. Trì Vi, chỉ là đứa bé do Tuyết Tâm sinh ra, nó không thể là con riêng …"
Vừa nói Hoắc Đình Thâm vừa nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, có một sự trầm lặng không nói hết được: " Trì Vi, cô ấy không giống cô, cô cái gì cũng có, cô ấy không có gì cả. Mất đi đứa bé, lại không thể sinh con nữa, khả năng sẽ hủy hoại nửa đời còn lại. Vì vậy, nó nhất định phải được sinh ra … Coi như là con của chúng ta, với cô ấy không có quan hệ gì."
Trì Vi vẫn vậy, khuôn mặt không chút thay đổi: " Coi như, cô ta không thể sinh sản, cũng có liên quan gì đến tôi? Lại không phải do tôi làm cho cô ta bò lên giường cùng vị hôn phu của mình …"
" Trì Vi, cô nhất định phải lòng dạ độc ác như vậy sao?"
Hoắc Đình Thâm trầm giọng nói chuyện, trong đôi mắt có một màn sương dày đặc.
Rất nhanh anh ta hít một hơi, lấy lại chút bình tĩnh, chăm chú nói một lời: " Trì Vi, riêng chuyện này, cô phải chấp nhận. Chuyện cô đánh mất bản thân, tôi không thèm để ý! Sau này, chúng ta cố gắng mà sống hết đời …"
" Chỉ nghĩ đến, đứa bé cả ngày kêu tôi " Mẹ mẹ " … đã cảm giác thật sốt ruột rồi! "
Trì Vi khẽ mỉm cười, tự mình nói chuyện giễu cợt.
Tiếp theo cô nhìn Hoắc Đình Thâm, hiếu kỳ hỏi: " Tuy rằng tôi không biết, tại sao cô lại quan tâm Lê Tuyết Tâm như vậy. Chỉ là thông minh như cô, lẽ nào thật sự không nhìn ra, cô ấy cố ý lựa chọn đêm đính hôn để xuất hiện."
Với câu hỏi bất ngờ như vậy, Trì Vi nhất thời rất ngạc nhiên: " Há, lý do, chắc anh biết a! "
" Vậy sao, cô chưa nghĩ tới, ngay từ lúc bắt đầu, chuyện cô ấy về nước, lên giường, mang thai, tất cả đã được tính toán từ trước …"
" Trì Vi, được rồi! Cô là người như thế nào, tôi tự khắc biết, không cần chửi rủa nữa …"
Hoắc Đình Thâm lạnh lùng cắt ngang, không muốn tiếp tục nghe những lời hươu vượn từ cô.
Đối với điều này Trì Vi cảm thấy vô vị, tiện tay quấn mái tóc dài óng ánh, kiều diễm nở nụ cười: " Kỳ thực, chuyện này không phải là không thể hòa giải. Không nói đến chuyện nuôi dưỡng đứa bé trên danh nghĩa, nếu anh muốn Lê Tuyết Tâm nuôi tôi cũng sẽ đồng ý! Chẳng qua, anh vẫn còn tình cảm với cô ta, tôi sẽ tác thành cho hai người …"
" Trì Vi …"
Nghe vậy Hoắc Đình Thâm nhíu mày, trái tim đột nhiên nhói lên.
Không biết tại sao, thấy cô như vậy, anh ta càng không muốn nghe lời cô nói!
" Không phải anh hỏi tôi, một đêm không về nhà như vậy tôi ở đâu. Tôi sẽ trả lời một lần nữa, tôi a … ở cùng một người đàn ông khác! Anh phải biết, người đó là người đàn ông đã lấy mất tôi vào đêm tân hôn … Anh ta hiện tại là do tôi bao dưỡng! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...