Giai Di không để ý thấy bạn đồng hành của mình đang rúm ró cầm túi che mặt đi mà cứ đứng mãi ở đoạn lối vào mà ngóng tìm người hẹn đi xem mắt với mình.
Hướng Đường Nghi dường như muốn khóc đến nơi luôn rồi khi nhìn thấy cả Vu Phùng Cửu, cả Giang Yến Cảnh đang đi dần về phía bọn họ.
“Sao còn chưa đi nữa?”
“Sao mà đi được? Họ nói là hẹn mình ở đâu ấy nhỉ? Đợi xem lại tin nhắn cái đã.”
Giai Di đúng là biết cách tra tấn tinh thần của cô khi cứ thản nhiên mà chậm rãi lục tìm chiếc điện thoại của mình ở trong túi xách, cộng thêm việc cô ấy lần mò ở trong cả đống tin nhắn ngập tràn của mình nữa cũng phải mất không ít thời gian đâu.
Hướng Đường Nghi gấp gáp quay đầu liếc nhìn về phía hai người kia mà suýt dựng cả lông gà, ngay lúc cô vừa mới khẽ nghiêng đầu nhìn sang thì Vu Phùng Cửu đi lướt qua sau người cô.
“… Nếu như cậu còn không chịu làm việc tử tế thì sắp tới bố của cậu sẽ nhập viện vì lên cơn đột quỵ.
Tôi chắc chắn trong bản di chúc của ông ấy sẽ đặc biệt có một dòng chữ được in đậm: ‘đau đớn duy nhất của cuộc đời tôi là có một thằng nghịch tử ở trong nhà’.”
Giọng nói của anh trầm thấp rất cuốn hút, vang lên như tiếng của đàn cầm du dương.
Dù đi xa nhưng tiếng nói ấy vẫn giữ lại rất nhiều dư âm ở trong lồng ngực của cô.
Vu Phùng Cửu nghiêm túc giáo huấn lại Giang Yến Cảnh, chốc chốc lại có tiếng của anh ta đau đớn vọng lại: “Đã biết rồi mà… Khổ lắm nói mãi.”.
Hai người không hề nhận ra cô mà cứ thế đi lướt qua luôn, giống như là một ngọn gió thoảng qua.
Hướng Đường Nghi có một chút đờ đẫn nhìn hai bóng dáng cao lớn dần dần đi xa.
Nhẹ nhõm có mà hụt hẫng cũng có.
Đột nhiên trong lòng cô có một chút giận dỗi.
Mẹ của con anh ngay gần đấy mà không nhận ra sao? Người gì đâu mà…
Giai Di đã tìm thấy được điểm hẹn rồi thì cầm tay của Hướng Đường Nghi kéo đi.
Thấy hai má cô phụng phịu nhìn như sắp rớt cả ra ngoài luôn rồi mà cô ấy cứ thắc mắc mãi, cô ấy chỉ quên điểm hẹn tí thôi mà tại sao vị công nương đây đã giận dỗi như vậy rồi?
Tuy nhiên dáng vẻ này cũng đáng yêu ra trò nha.
Hiểu Tinh Cư đúng là ba trong một khi một khu đất mà chia ra được ba loại hình dịch vụ giải trí.
Tòa đầu tiên là trung tâm thương mại và mua sắm hàng hiệu.
Các hãng thời trang nổi tiếng như Prada, Gucci, Channel, Louis Vuitton, Balenciaga… hay các hãng xe sang đắt đỏ như BMW, Porsche, Volvo… đều được mở đại lí ở đây.
Không những vậy, trụ sở chính của Apple cũng được đặt tại tòa số một của Hiểu Tinh Cư này luôn.
Đến tòa số hai thì nó là nhà hàng năm sao ở trên cao, chuyên phục vụ những món Âu mà nhìn vào menu thôi cũng đã thấy no cả con mắt.
Còn tòa còn lại, tòa số ba thì được mệnh danh là thiên đường để những cậu ấm cô chiêu đốt tiền.
Những trò chơi cá cược đỏ đen, sòng bạc thì được chia ra hai tầng dưới, quán bar thì ở trên ba tầng còn lại.
Đến bây giờ Hướng Đường Nghi vẫn không hiểu làm thế nào mà Giai Di hẹn được người kia đến địa điểm giải trí xa hoa bậc nhất này.
Hai người được mời tới xem mắt là hai vị bác sĩ trưởng khoa của một bệnh viện nào đó, gia thế cũng coi như khá được.
Từ tướng tá cho đến phong thái ngồi, cả hai người đó đều toát lên dáng vẻ của sự trưởng thành.
Giai Di nhìn thôi cũng đã thấy có ấn tượng tốt ở trong lòng.
“Xin lỗi, vì đường hơi quá đông đúc nên chúng tôi tới trễ một chút.
Hai người chờ có lâu không?”
Một người được coi là cũng khá ưa nhìn nhìn hai người phụ nữ mới tới, mỉm cười rồi mời hai người ngồi xuống bàn ăn.
“Chúng tôi cũng chỉ mới tới thôi.
Nào, ngồi đi.”
Nói rồi anh ta vẫy tay ra hiệu cho người phụ vụ đưa đồ ăn lên, sau đó quay ra giới thiệu về mình.
“Tôi tên Là Giang Tiễn, còn bạn của tôi là Mộc Sương.
Chúng tôi đã chơi thân với nhau từ hồi tiểu học cho tới giờ.”
“Ồ, tình bạn của hai người đúng thật là… bền chặt.”
Thấy Giai Di đang căng thẳng đến cứng nhắc, Hướng Đường Nghi đá nhẹ vào chân của cô ấy ý bảo giữ bình tĩnh lại, còn mình thì lên tiếng giới thiệu về bản thân.
“Hai chúng tôi cũng là bạn thân, chỉ kém tình bạn của cả hai duy nhất chữ thời gian, nhưng nó cũng đâu là vấn đề gì phải không? Tôi là Hướng Đường Nghi, còn cô ấy là Tạ Giai Di.”
Nhưng sự lo lắng của Hướng Đường Nghi cũng có hơi thừa một chút bởi vì sự ngại ngùng của Giai Di đã kích thích nên bản năng bảo vệ của đàn ông bên trong lòng của Giang Tiễn.
Ánh mắt của anh ta nhìn cô ấy cũng mềm mại hơn rất nhiều, vừa đưa tay về phía của Giai Di.
“Rất vui được làm quen, về sau nếu có thể, hãy giúp đỡ nhau nhiều nhé.”
Giai Di mấp máy môi, hai má ửng hồng mà rụt rè đưa tay để nắm lấy lòng bàn tay to lắm của Giang Tiễn.
Bất chợt đôi mắt của anh ta hơi khựng lại, nhìn chằm chằm vào vòng tay mà Giai Di đang đeo.
“Đó là vòng tay in hình… Triêu Du?”
“Hả?”
Giai Di nhìn xuống cổ tay mình, ở đó vẫn còn chiếc vòng tay in hình CP Hạ Triêu - Tạ Du trong bộ truyện đam mỹ “Ngụy trang học tra” quên chưa kịp tháo xuống, mấy máy môi hốt hoảng.
Làm sao mà Giang Tiễn biết đến nó?
Khuôn mặt của Giang Tiễn cũng rất kinh ngạc, anh ta liếc nhìn ra xung quanh rồi móc lên ở trong cổ áo mình một cái vòng cổ… có hình y hệt của cô ấy!
Thì ra, cả hai người đều là hủ và chưa muốn yêu đương gì cả, chỉ muốn đi đu đam mà thôi nhưng lại bị phụ huynh giục mang người yêu về ra mắt nên đành phải đi tìm đối tượng để hẹn hò.
Nhưng bọn họ lại không hề ngờ đến đối phương được chọn ngẫu nhiên ấy vậy mà lại là người có cùng chung sở thích.
Nhìn hai người đã vứt hết tất cả ngại ngùng mà buôn chuyện từ trên trời dưới bể với nhau, bỏ rơi hai người bạn đồng hành của mình đi luôn, Hướng Đường Nghi cũng không thể kìm được mà “quàu” một tiếng ở trong lòng.
Cô không nói gì nữa mà để cho bọn họ tự làm thân với nhai, ngồi khuấy khuấy cốc nước cam.
Trông hai người họ có vẻ thân thiết hơn với nhau rồi nên cô nghĩ mình nên vào nhà vệ sinh để tẩy trang đi lớp trang điểm có hơi quá lố ở trên mặt mình.
Giai Di bảo phải làm thế nào để cho cô trông ít bắt mắt nhất, cầu kì nhất để làm nền cho cô ấy tỏa sáng là một người con gái nhẹ nhàng giản dị, vì thế nên hôm nay cô mang một khuôn mặt “ối giời ơi” đến quán ăn cao cấp này.
Bỗng nhiên, Mộc Sương nãy giờ vẫn luôn chỉ ngồi trong im lặng bất chợt cất tiếng, nói với Hướng Đường Nghi.
“Tôi lại không thích kiểu dông dài làm quen mấy.” Anh ta mỉm cười với cô, ánh mắt có đường cong rất đẹp ánh lên sự tinh quái: “Cô có muốn đi cùng tôi vào đêm nay không?”
Khuôn mặt của Hướng Đường Nghi thoáng biến sắc, vội đưa tay chối từ.
Nhưng chẳng hiểu sao, đột ngột cô thấy cả người mình lạnh toát, sống lưng cứ không thể ngừng được mà run rẩy như có hàng ngàn tia sét đang thiếu đốt ở sau lưng cô.
Bằng một bản năng nào đó, cô nuốt ực một ngụm nước bọt, chậm rãi quay đầu ra đằng sau lưng mình và thiếu chút nữa là đã phun cả một ngụm nước cam ra khỏi miệng.
Vu, Vu, Vu, Vu Phùng Cửu?!
Anh đang đứng ở một góc bàn, tay cầm một li rượu vang rồi đứng bất động nhìn cô.
Đôi mắt anh nheo lại thành hình viên đạn, chẳng biết đã đứng đó từ khi nào rồi.
Bất chợt anh đưa tay lên, làm ra ám hiệu cắt cổ về phía của cô.
Chết toi cô rồi…
Chuyện bên lề:
Vu Phùng Cửu đi xử lí chút việc với đối tác bây giờ mới trở về, vừa mới đẩy cửa văn phòng mở ra, đập vào mắt của anh chính là một điệu cười kì quái của Giang Yến Cảnh, dường như là anh ta đã nhịn cười đến méo cả miệng luôn rồi.
“Ô\~ Chồng của con sâu bé nhỏ về rồi à\~?”
*Chuyện này sẽ còn kéo dài tận lâu sau mới hết*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...