Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu


“Phùng Cửu, lẽ nào… anh không biết đạp xe đạp?”
Hướng Đường Nghi vừa mới dứt lời, lập tức toàn thân của chàng công tử nhà họ Vu liền khựng lại.
Bao lâu năm anh chỉ ngồi trên xe chở, đã bao giờ thử đi xe đạp đâu?
Hồi trước, Vu Khải Liễm luôn nói xe đạp chỉ là phương tiện dành cho lũ nhà nghèo nên anh chưa bao giờ được nhìn thấy nó lần nào cả, cũng chẳng hề có hứng thú đi xem xem loại xe này sử dụng như thế nào.
Nhưng trước mặt của Hướng Đường Nghi, anh không thể tỏ ra đần độn được.
“Đâu có đâu! Anh chỉ đang ngóng đường để đi thôi!”
Hướng Đường Nghi thấy vậy thì ồ một tiếng, hai mắt híp lại cười cười: “Vậy anh đi thử cho em xem nào.”
Vu Phùng Cửu nhìn cô rồi nuốt nước bọt, ngồi lên xe rồi hấp tấp đạp chân lên bàn đạp.
Vòng bánh xe chậm rãi lăn được một vòng, hai giây sau liền nhìn thấy thân thể to lớn của người đàn ông đổ xuống đất, mặt dán lên cỏ.
Hướng Đường Nghi: “…”
Vu Phùng Cửu: “…” *hậm hực bò dậy rồi đá vào chiếc xe đạp đang nằm lăn quay ở dưới đất*

Hướng Đường Nghi: “Thôi để em chở anh đi.”
Vu Phùng Cửu đang xuẩy chỗ áo bị bẩn liền quay phắt sang nhìn cô, ánh mắt nheo lại nghi hoặc.
“Em có chở nổi anh không? Anh khá nặng đấy.”
Vu Phùng Cửu cao một mét chín mươi sáu, đương nhiên cân nặng cũng tương đương bằng đó, chín mươi chín cân, tầm vóc cơ thể cũng không hề nhỏ nhắn một chút nào.
Anh nhìn lên Hướng Đường Nghi, một cô gái thon mảnh chỉ vừa đủ da đủ thịt, thấy không có một chút khả thi nào.
Hướng Đường Nghi nghiêng đầu.
“Có gì khó đâu? Ngày xưa, người Việt Nam còn lấy xe đạp để thồ hàng trên một tạ đấy.”
“Nhưng em đến cả năm kí cũng không bê nổi, có chở được “hàng” gần một tạ như anh không?”
Hướng Đường Nghi cứng họng rồi suy nghĩ một lát, cảm thấy thực sự không thể được.
“Vậy thôi để em dạy anh cách đi xe đạp vậy.

Anh ngồi lên xe, đạp hai chân xuống đất đẩy về đằng trước rồi nhanh chóng nhấc chân đặt lên bàn đạp, cứ vậy mà từ từ đạp về phía trước.

Em sẽ giữ ở đằng sau xe.”
Vu Phùng Cửu mím môi, ngại ngùng ngồi lên xe.

Tuy có một chút xấu hổ khi phải để cho một cô gái nhỏ con hơn mình rất nhiều lần dạy cho cách đi xe đạp, nhưng anh không có cách nào từ chối được sự quyết tâm ở trong ánh mắt của cô cả.
Vu công tử ngoan ngoãn làm theo sự chỉ dạy tận tình của cô giáo Hướng mét bảy, hai chẳng chân dài quá khổ vụng về đạp ở trên bàn quay.

Hướng Đường Nghi giữ ở đằng sau xe, được một lúc thấy anh bắt đầu giữ được thăng bằng rồi thì thử thả cả hai tay ra.
Chiếc xe đạp đi được khoảng năm mét nữa liền nằm bẹp ở dưới đất.

Hướng Đường Nghi: “…” Thực sự không được rồi.

Cuối cùng, cô đành phải là người đạp, còn Vu Phùng Cửu ngồi ở yên đằng sau, bám lấy váy cô mà đẩy đẩy hai chân để đi về đằng trước.
Lúc đầu xe còn chưa có đà nên Hướng Đường Nghi phải phùng mồm phùng má, gồng người hết mức về phía trước mới có thể đạp được, khuôn mặt từ khi nào đã đỏ hết cả lên.
Mãi về sau xe đã có thể đi được trơn tru rồi thì cô mới có thể hồng hộc mà thở ra, đạp xe đi dọc quanh bờ biển.
“Tiểu Nghi, anh nặng lắm phải không?” Vu Phùng Cửu nhìn mấy giọt mồ hôi to đùng rơi xuống từ dưới cằm cô, lo lắng đến cả người bồn chồn, hai chân đạp ở dưới đất càng dùng lực để đẩy đi.
“Không sao không sao! Chuyện nhỏ chuyện nhỏ!” Hướng Đường Nghi nhoẻn miệng cười méo xệ.
Vu Phùng Cửu cũng không dám nói gì thêm nữa vì sợ cô sẽ bị mất sức để trả lời, chỉ biết nỗ lực đẩy xe đi cho cô đỡ nhọc.
Sáng sớm đã có một vài các gia đình vui chơi trên bãi biển, khi hai người bọn họ đang đạp xe đi ngang qua một bãi tắm, bất chợt có một cậu bé ngước lên thì thấy một cảnh tượng lạ: một cô gái nhỏ đang chở một người thanh niên to cao thì nhảy cẫng lên.
“Mẹ ơi! Chú kia bắt chị gái phải chở mình kìa! Chú kia có phải là trẻ nhỏ chưa phát triển không?”
“!!!”
Dù cho người mẹ kia đã vội vã bịt miệng thằng con lại nhưng câu nói ấy vẫn vọng vào trong tai anh.
Hướng Đường Nghi đang tập trung để đạp xe nên không hề nghe thấy, bỗng dưng cô thấy Vu Phùng Cửu ngồi ở sau cô ngọ nguậy mãi.
“Tiểu Nghi! Để anh đạp xe cho!”
“Cái gì vậy? Anh có biết đạp đâu?”

“Cứ để anh chở đi!”
Hướng Đường Nghi khó hiểu xuống xe rồi nhường chỗ cho Vu Phùng Cửu, còn anh, anh hít vào một hơi thật sâu rồi bắt đầu đạp xe.
Kích thước cũng là cả một vấn đề khi hầu hết xe đạp trên thế giới được thiết kế chỉ dành cho những người từ mét tám trở xuống, mỗi khi đạp chân là đầu gối của anh sẽ quẹt vào tay lái xe, cả thân xe rung lắc rất khó đi.
Nhưng Vu Phùng Cửu không dừng lại, anh dồn hết tất cả sự tập trung của mình như khi đang ở trong một cuộc chiến tranh giành lô đất vàng với một tập đoàn khác, hai tay nắm lấy tay lái như đang nắm lấy cây bút máy, ấn xuống bản hợp đồng.
Chiếc xe dần ổn định trở lại, cứ thế đi tới.
“Anh… Anh đạp được rồi này!”
Vu Phùng Cửu cười lên mừng rỡ cứ như đã đoạt được một thành công bạc tỷ, Hướng Đường Nghi cũng rất bất ngờ, khen không ngớt mồm.
“Đã bảo là anh đạp được mà!”
“Ha ha ha!” Vu Phùng Cửu cười lên sảng khoái, dưới ánh nắng mặt trời, sườn mặt dẹp không góc chết của anh lại càng thêm chói loá, khiến cho người ta phải sững sờ mà bị hạ gục bởi vẻ đẹp sáng ngời ấy của anh: “Anh muốn em khen anh kiểu khác cơ! Tiểu Nghi, em gọi anh là chồng đi! Anh sẽ càng lúc càng đạp điêu luyện hơn đấy!”
Lời tác giả: Tranh thủ quá nha anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận