Hướng Đường Nghi nhìn lên đôi mắt kiên định của anh, ở trong lòng có một góc nào đó khẽ rung lên.
“Anh nói thật chứ?”
“Thật!”
Vu Phùng Cửu gật mạnh đầu, anh nói chắc chắn và dường như không bao giờ thay đổi.
“Người đàn ông của em rất có trách nhiệm.
Đã lấy đi lần đầu của em thì chắc chắn sẽ chăm sóc cho em tới già.
Người đàn ông của em cũng không bao giờ biết hứa xuông.
Đã nói là yêu em thì chắc chắn đó là yêu em, không bao giờ có chuyện anh để cho một kẻ thứ ba xen chân vào cuộc tình này.”
Hướng Đường Nghi nhìn anh, đôi đồng tử của cô mở rộng và mênh mông hơn.
Bờ môi màu hồng ngọt khẽ mím lại với nhau.
“Nói không biết ngượng.” Phải là như vậy.
Trong khi Vu Phùng Cửu còn đang lúng túng, thì lưng đã bị Hướng Đường Nghi đẩy quay trở về tập đoàn.
“Anh về đi.
Hết chuyện rồi đúng không? Tôi cũng về đây.
Chiều nay còn có tiết học.”
Đây là lần đầu Hướng Đường Nghi chủ động tới tìm anh nên Vu Phùng Cửu không muốn cô rời đi một chút nào, nhưng lưng cứ bị cô đẩy, bất chợt hai chân mất thăng bằng mà vấp vào với nhau, suýt ngã.
Đầu của anh quay lên mòng mòng, ù ù cứ như có cả hàng ngàn con ông đang bay tán loạn ở trong đầu.
Vu Phùng Cửu nghiến răng ôm lấy trán, ở trên chóp mũi rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Đau lắm sao?!” Hướng Đường Nghi hốt hoảng.
Cô có dùng lực mạnh mấy đây mà sao trông anh có vẻ đau đớn như thế kia?
Lúc Hướng Đường Nghi động vào trán của Vu Phùng Cửu, cô sửng sốt gọi rụt tay lại.
Nóng quá! Anh thực sự bị sốt nặng rồi!
“Tôi có nấu cháo để ở trên bàn văn phòng của anh.
Hay là anh ăn tạm mấy thìa cháo rồi nằm nghỉ ngơi đi, tôi gọi bác sĩ đến.”
Vu Phùng Cửu mấp máy môi, nhọc nhằn thở ra.
Thấy vậy, hai tay đang đỡ lấy anh của cô chợt run rẩy.
“Anh còn có sức cầm được thìa cháo không?”
“A, không, không sao, anh cầm được…” Vu Phùng Cửu xua tay.
Bất chợt đầu lưỡi của anh khựng lại, đột ngột thay đổi ý định: “À không, anh không thể...”
Thế là buổi trưa ngày hôm đó, dù rất chật vật bởi vì cơn sốt nặng nhưng trong lòng của Vu tổng giám đốc vẫn như có cả một cánh đồng hoa nở rộ, khuôn mặt vui sướng ngồi chờ Hướng Đường Nghi múc từng thìa cháo, cẩn thận bón cho mình ăn.
Còn Giang - cẩu độc thân - Yến Cảnh nào đó chỉ biết ngồi trong góc phòng, nhẫn nhịn để không tự đục thủng mắt mình.
Chết tiệt! Mấy đứa yêu nhau một tháng mặt cũng không phởn như anh đâu! Khiếp quá!
Một lúc sau, bình giữ nhiệt đựng cháo đã hết sạch, Hướng Đường Nghi đóng lại nắp bình, xách lên rồi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Cristal.
“Tôi đi về đây.
Anh nhớ chú ý đến sức khỏe của mình nhé.”
Giang Yến Cảnh không biết là mình vừa nãy có nhìn nhầm hay không mà chẳng hiểu sao Hướng Đường Nghi lại nhìn anh bằng một ánh mắt rất lạ trước khi đóng lại cửa phòng.
Cứ giống như đang cảnh cáo tiểu tam chớ làm loạn ấy.
Cái quái quỷ gì vậy?
Cái tên Vu Phùng Cửu kia còn chưa giải thích đó chỉ là một hiểu lầm sao? Giang Yến Cảnh anh ta hoàn toàn là trai thẳng nha!
Sau khi từ tập đoàn quay trở về giảng đường sau giờ nghỉ trưa, Hướng Đường Nghi mở máy tính xách tay, chăm chỉ ghi chép lại những bài học của giảng viên giao cho.
Giai Di ở bên cạnh gác một chân lên ghế ngồi, miệng hút sữa, ánh mắt híp lại nhìn một lượt từ đầu đến cuối Hướng Đường Nghi.
Dù biểu cảm vẫn luôn là một dáng vẻ không cảm xúc như vậy, nhưng khuôn mặt đã không còn xám xịt như thường ngày nữa.
Tiểu công nương này đang vui sao? Đáng nghi đáng nghi.
“Đường Nghi nè…”
Hướng Đường Nghi nghe thấy Giai Di gọi mình, ngay lập tức quay đầu lại.
Còn chưa để cho cô ấy kịp nói gì đó, bất chợt Hướng Đường Nghi đã thẳng lưng nói dõng dạc.
“Vu tổng kia là nam thẳng! Giang gì kia cũng là thẳng nam!”
Giai Di: “???” Cái gì vậy? Cô ấy có nhắc gì tới hai người đó sao? Công nương này hôm nay bị làm sao vậy?
…
Hai người sống cùng với nhau tính đến hiện tại cũng đã được hơn ba tháng.
Tuy tình trạng cảm xúc vẫn như vậy, cô chỉ coi nhà anh là nơi ở tạm, cả hai cũng chẳng tiếp xúc quá thân mật với nhau, nhưng Hướng Đường Nghi cũng dần không còn quá gượng gạo nữa.
Điều ấy khiến cho Vu Phùng Cửu thầm vui mừng trong lòng.
Vậy là cô đã quen với cuộc sống có anh rồi.
Cũng không còn vô cảm như trước nữa.
Mùa đông đã kết thúc, hiện tại đang là mùa Xuân, là lễ Tết nguyên đán.
Tuy gió trời vẫn còn rất lạnh, nhưng vẫn không thể cản được những dòng xe đưa sinh viên quay trở về bên gia đình.
Hướng Đường Nghi không có quê hay gia đình nào cả, theo lẽ thường cô vẫn sẽ ở lại trong căn hộ của Vu Phùng Cửu.
“Tuần lễ này cả anh cũng được nghỉ.
Hay là hai chúng ta đi du lịch nhé?”
Hướng Đường Nghi đang nằm đọc báo ở trên ghế sô pha, chiếc áo len màu ghi rộng thùng thình bao trọn lấy cả cơ thể mềm mại của cô.
Vu Phùng Cửu cũng có một cái tương tự, là đồ đôi cùng với Hướng Đường Nghi.
Thực ra vốn cả hai cái áo đều chẳng có liên quan gì đến nhau cả, nhưng Vu Phùng Cửu đã lén mua một cái giống y hệt mới màu áo của cô rồi mặc vào.
Mà Hướng Đường Nghi vốn lười quan tâm tới mọi thứ nên để kệ cho việc cả hai đang thực sự rất giống với một cặp tình nhân.
“Đi… du lịch?” Tờ báo ở trên tay của Hướng Đường Nghi hơi hạ xuống, để lộ ra biểu cảm nghi hoặc ở trên khuôn mặt của cô.
Vu Phùng Cửu gật đầu, vừa bê ra một tách trà hoa quả mà cô thích nhất.
“Chúng ta cùng đi đi.
Chẳng phải mấy ngày qua em học hành rất áp lực sao? Anh có thể dẫn em đi chơi đâu đó.”
Hướng Đường Nghi bình thường chẳng mấy hứng thú với những lời nói của Vu Phùng Cửu, nhưng hiện tại thì khác, cô đã kinh ngạc đến vứt hẳn tờ báo đang cầm trên tay xuống sô pha.
“Đi du lịch? Nhưng là đi đâu?”
Nói thế này mọi người đừng chê cười nhé.
Mười tám năm sống trên đời kia, cô chưa từng một lần được đi du lịch, vì vậy nên không thể nén nổi xúc động mà đi tới nắm lấy cổ áo của Vu Phùng Cửu.
“Chúng ta đi Hawaii nhé.
Ở đấy khí hậu rất mát mẻ.”
Câu cuối của Vu Phùng Cửu càng khiến cho Hướng Đường Nghi phấn khích hơn bao giờ hết.
“Và chúng ta có thể đi tắm biển.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...