Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu


Đúng là mắc bệnh tình thì mắc luôn cả N các loại bệnh khác.
Giang Yến Cảnh đứng ở ngoài cửa phòng của Vu Phùng Cửu, nhìn bác sĩ gia đình mình đang băng lại vết bỏng ở trên người của anh rồi nuốt nước bọt, quay sang nhìn Hướng Đường Nghi đang ngồi ở trong phòng khách.
Vu Phùng Cửu đã từng nói với anh rằng cô của hiện tại là một con người rất lạnh nhạt, nhưng lạnh nhạt đến mức có thể bình thản uống trà trong khi người chung sống cùng cô đang cắn răng nhẫn nhịn cơn đau đớn, thật quá mức vô tâm rồi.
Giang Yến Cảnh đi đến trước mặt của Hướng Đường Nghi, lúc này cô mới từ trạng thái suy tư tỉnh dậy, ngẩng mặt lên nhìn anh ta.
“Vu Phùng Cửu bị bỏng… ừm… Hằng ngày cô nhớ để ý đến cậu ta một chút.

Đừng cho cậu ta cử động nhiều hay dính nước.

Ngày thay băng một lần, thuốc bỏng ở trong kệ tủ bàn làm việc của cậu ta.

Đừng quên nhé.”
Hướng Đường Nghi nhìn bác sĩ của Giang gia đang cầm theo hộp dụng cụ y tế bước ra bên ngoài, gật đầu với anh ta một cái rồi uống hết cốc trà gừng, đứng lên tiễn hai người bọn họ ra về.
Vu Phùng Cửu ngồi ở trong phòng ngủ đang cố để mặc lại áo, vì lưng đang bị rát nên anh cử động vô cùng khó khăn, những giọt mồ hôi to như trân châu nhỏ xuống dưới lớp ga giường.
Đang loay hoay, bỗng nhiên áo anh được Hướng Đường Nghi kéo xuống.

Vu Phùng Cửu bất ngờ mà quay ra đằng sau nhìn cô, vẫn thấy đôi mắt cô từ đầu đến cuối đều vô hồn như vậy.
“Tôi sẽ nấu cơm.

Có thể không ngon lắm.

Trong tủ lạnh hết đồ rồi, anh có biết siêu thị nào gần đây không?”
“Có một cái cách khoảng ba trăm mét thôi… À, có thẻ ngân hàng của anh ở trong ngăn tủ đấy.

Em lấy mà dùng.”
Hướng Đường Nghi gật đầu rồi bước chân xuống dưới giường, ra bên ngoài phòng khách.
Đột ngột Vu Phùng Cửu nhận ra điểm khác lạ ở dáng đi tập tễnh của cô, nhíu mày nhìn xuống chỗ cổ chân đang nổi đỏ mà cô đang cố giấu đi.
“Tiểu Nghi, quay lại đây mau lên.

Không cần phải ra siêu thị nữa.

Anh dặn người mua hộ!”
Khác với suy nghĩ của anh, cô không hề phản bác lại mà chỉ dừng lại một lát, rồi quay lại ngồi lên giường, để cho Vu Phùng Cửu nắm lấy chân mình nâng lên.
Giống như là một con búp bê vải vô hồn vậy, nói gì thì nghe theo.
Thà cứ như trước đó, trong ánh mắt cô nhìn anh còn có sự kiên trì kháng cự, miệng gào thét hay đánh mắng anh cũng được, chứ đừng như thế này.

Cô rất vô cảm, bên trong đôi mắt phượng đã không còn có lấy một chút sức sống nào.
Vu Phùng Cửu mím môi, anh học theo những động tác của người bác sĩ vừa nãy mà tiến hành xử lí vết bỏng ở trên chân cho cô.

Hai tay anh nâng chân cô rất nhẹ nhàng.
Cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người trong lòng mình nhưng trái tim anh vẫn cứ luôn lạnh lẽo, điều ấy khiến cho anh vô cùng khổ tâm.
Từ khi nào mà Hướng Đường Nghi đã trở nên tan vỡ như vậy? Là do anh sao?

Nếu như ở bên anh khiến cho cô cảm thấy bị dày vò, vậy thì anh để cho cô đi.

Cô chịu không?
“Tiểu Nghi…” Phải khó khăn như thế nào mà Vu Phùng Cửu mới có thể lên tiếng, dù không khóc nhưng đôi mắt anh từ lúc nào đã ẩm ướt, lóng lánh như mặt sông buổi tối: “Danh sách những sinh viên ở diện trao đổi sinh viên vẫn còn.

Em có muốn…”
“Tôi không đi nữa.

Từ chối rồi.”
Vu Phùng Cửu khựng tay lại, sửng sốt mà nhìn cô.
“Tôi đã nói sẽ ở lại bên anh suốt những khoảng thời gian còn lại.”
Thấy Vu Phùng Cửu đã hoàn thành xong việc băng bó chân cho mình, Hướng Đường Nghi liền rút chân về cứ như một giây động vào anh liền khiến cho cô cảm thấy khó chịu như bị dị ứng cả người, đi ra khỏi phòng ngủ của anh.
Vu Phùng Cửu vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước nên không có mấy nhói lòng bởi hành động ấy của cô nữa, nhưng nói không đau là giả.
Anh cho gọi người đến để đặt cơm rồi đi đến bàn làm việc của mình, tận dụng khoảng thời gian chờ mà hoàn thành những tập tài liệu công việc.
Sau khi kết thúc bữa ăn trong sự im lặng, Hướng Đường Nghi quay trở về phòng cô, Vu Phùng Cửu quay trở về phòng anh.
Ngài tổng giám đốc Vu đây được người khác gọi với cái biệt danh là "kẻ cuồng công việc" hoàn toàn là quá mức chính xác.
Dù cho cơ thể có đang nhói đau đến như thế nào thì chỉ cần là vẫn có thể ngồi được, cử động tay chân là vẫn sẽ giữ thói quen làm việc đếm tận thâu đêm mới đi ngủ.
Một phần vì điều hành một tập đoàn đa quốc gia, thân là lãnh đạo cao cấp nhất như anh phải có trách nhiệm gánh vác lượng công việc rất lớn, điều hành tập đoàn làm việc bình thường bởi vì tập đoàn anh có đến 20% dân số trong nước là nhân viên thuộc tập đoàn, nuôi sống hơn trăm nghìn người dân.
Ngoài ra, lí do mà anh không thể rời khỏi công việc được đó là vì khi anh chú tâm vào những công việc ấy, anh có thể tạm thời quên đi những điều khiến cho anh cảm thấy buồn phiền.

Một người không thể hút thuốc lá lại uống ít rượu như anh thì chỉ có thể vùi đầu vào trong công việc để giải tỏa tâm lý.
Hai giờ sáng, căn hộ sang trọng với mức giá tiền triệu từ lâu đã tắt đèn.

Căn phòng của Hướng Đường Nghi cũng vậy.
Nhưng người bên trong mãi vẫn chưa ngủ, cô chỉ nằm nghiêng người trên giường, mở mắt nhìn ra ngoài khung kính của cửa sổ sát đất.
Dù đã cố lật bao nhiêu tư thế nằm khác nhau, nhưng mắt cô mãi vẫn mở trừng không tài nào mà nhắm lại được.
Hướng Đường Nghi nhổm dậy khỏi chiếc chăn ấm áp, đi tới ban công rồi kéo cánh cửa mở ra, bước ra bên ngoài.
Ở căn phòng bên cạnh phòng cô ở vẫn chưa tắt đèn, chẳng cần hỏi cũng biết người ở phòng bên đang làm gì.
Hướng Đường Nghi chỉ cần nghiêng người một chút liền sẽ nhìn thấy hình dáng của anh đang cặm cụi ngồi ở bên bàn làm việc.
Anh đang bị bệnh, phải nghỉ ngơi.
Cô lặng thinh đứng ở ngoài ban công, gió ngoài đây lạnh nhưng cô không hề có ý định quay trở về phòng.
Cô kéo chiếc ghế mây ở bộ bàn trà trong ban công ra rồi ngồi xuống, dù nằm lên bàn nhưng không ngủ.
Đêm ấy vẫn có hai con người cùng thức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận