Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu


Dinh dong…!
“Xin hỏi, Ưng tiên sinh có ở nhà không vậy ạ? Ưng tiên sinh?”
Dinh dong dinh dong dinh dong!
“Ôi… Chết tiệt!”
Ưng Sở lờ vờ mà nhổm người ngồi dậy khỏi chiếc ghế sô pha, phủi đống vỏ lon bia trống rỗng đang nằm ở trên người mình xuống đất.
Tiếng chuông càng lúc càng dồn dập khiến cho đầu của anh ta nhói lên đầy nhức mỏi.
“Đợi một tí! Mẹ nó! Đừng có ấn nữa!”
Mãi sau khi nhe được tiếng đáp lại đầy cáu kỉnh ấy, kẻ đứng ở bên ngoài kia cuối cùng cũng chịu dừng lại, nếu không, anh ta tin rằng ngày mai mình sẽ phải đền lại cho chủ nhà trọ một cái chuông cửa mới.
Ấy không.

Anh sẽ đì đầu tên phá hoại kia xuống rồi bắt hắn nôn tiền đền bù ra.
Ưng Sở vuốt tạm đống quần áo đã hai ngày chưa thay đang bốc lên mùi mồ hôi của mình, gãi sột sột lên chiếc cằm đầy râu lởm chởm.
Lúc đi, chân anh ra tiện thể đá bay đi mấy lon bia trống rỗng đang nằm là liệt ở dưới sàn nhà, phát ra cách tiếng lạch cạch.
Tiếng chuông thêm lần nữa vang lên như giục anh ta mau nhanh chóng mở cửa.
Ưng Sở ngáp một tiếng rồi vò đầu, vặn nắm tay cầm mà mở cửa ra, thắc mắc xem dung nhan của kẻ đã làm cho cơn đau đầu của anh càng trở nên tệ hại hơn là người như thế nào.
Thật bất ngờ, người đang có ý định nhấn nát cả nút chuông cửa căn nhà thuê của anh ta lại là một cô nữ sinh cấp ba cực kì xinh xắn, mái tóc đen nhánh phủ trên vai áo đồng phục, dáng dấp rất trang nhã.
Nhìn là liền biết con nhóc chết tiệt này là một tiểu thư nhà giàu.


Ở đằng sau còn có cả một người vệ sĩ đô con luôn sẵn sàng bảo vệ cô bé đó mà.
Đẹp thật đấy.

Nhưng sao anh nhìn lại có chút quen quen…?
“Sao thế? Lúc đi ngang qua đường tôi có ngáng chân của bé hả? Muốn đến đòi bồi thường sao?”
Vu Kim Mĩ trước sự hời hợt đó của Ưng Sở cũng không hề tỏ ra khó chịu, cô vẫn giữ nguyên một nụ cười bình tĩnh ở trên môi.
“Xin chào Ưng tiên sinh, tôi đến đây không phải đòi bồi thường, anh cũng chưa từng ngáng chân tôi.

Chúng ta thận chí còn chưa từng gặp mặt nhau lần nào.”
Ưng Sở nhướng mày.
“Vậy tại sao cô lại tìm đến trước cửa nhà tôi? Có quen biết đâu?”
“Đúng là không có quen biết, nhưng tên tôi có thể anh đã từng nghe qua một lần rồi.” Vu Kim Mĩ mỉm cười: “Tôi họ Vu, là con gái cả nhà họ Vu, tên Vu Kim Mĩ.”
Ngay lập tức, một dòng điện chợt loé lên trong đầu của Ưng Sở khiến cho cằm anh ta đanh lại, cánh cửa nhà cũng đóng sầm lại một cách phũ phàng, mạnh đến muốn gãy bung cả bản lề, nhưng đã bị kẹt lại nửa chừng.
Khuôn mặt của Ưng Sở nhăn lại đến khó coi khi nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đang kẹt ở giữa khe hở của cánh cửa.
“… Lũ phiền phức.”
Ưng Sở bất lực mà phải đẩy cửa ra.

Vu Kim Mĩ từ từ rút tay về, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không thay đổi, chỉ là trên trán đã nhỏ ra vài giọt mồ hôi.
Vệ sĩ nhìn vào bàn tay có một vệt đỏ dài rất gay gắt, còn đang run lên giần giật của Vu Kim Mĩ thì hốt hoảng.
“Tiểu thư!…”
“Tôi không sao.

Anh lui xuống đi.”
Người vệ sĩ không dám làm trái ý cô nên chỉ có thể miễn cưỡng nuốt nước bọt rồi nghiêm người đứng canh ở bên cạnh cô.
Ưng Sở dựa người ở trên tường tặc lưỡi, dù trên khuôn mặt đang thể hiện sự không quan tâm nhưng đôi mắt vẫn luôn không ngừng liếc xuống nhìn cánh tay đang cố kìm nén những cơn run rẩy của cô.

“Đám họ Vu nhà mấy người thật phiền phức.

Đã có được người rồi đó, tôi chấp nhận chịu thua rồi đó nhưng mấy người vẫn thấy chưa đủ, phải đến tận nhà để tận diệt tôi à?”
“Ưng tiên sinh, chúng tôi không có ý đó.” Vu Kim Mĩ vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc sảo đánh giá từng biến chuyển ở trên khuôn mặt của Ưng Sở: “Nói vậy như anh đây thì có lẽ anh vẫn chưa biết hiện đang có những chuyện gì đang xảy ra rồi.”


Vu Phùng Cửu đã dừng xe ở gần cổng trường để đón Hướng Đường Nghi về, nhưng cô thấy xe anh cứ như thấy phải tà, ngay lập tức quay người bỏ lại vào trong trường.
“Không không! Tiểu Nghi à!… Trời ạ!”
Vu Phùng Cửu thở hắt ra một hơi rồi ôm lấy đầu mà dựa vào lưng ghế bọc da.

Hai mươi ba năm sống trên đời, năm năm làm người lãnh đạo của một tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước, vượt qua bao nhiêu sóng gió của chốn thương trường đầy rẫy những cặn bẫy, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như vậy.
Anh thực sự chưa từng yêu ai bao giờ, chưa từng gần gũi với nữ sắc, khi yêu cô cũng chỉ là những lúng túng trong việc kiểm soát hành vi và suy nghĩ của mình.
Vu Phùng Cửu thực sự mệt mỏi, anh không biết nên làm thế nào cả.
Những vụng về và thiếu sót trong tình cảm của anh đã vô tình khiến cho cô bị tổn thương.
Biết rằng hiện tại cô đang rất hận anh, vì vậy nên anh chỉ có thể để cho cô có thời gian bình phục lại tâm trạng.

Dù không hề muốn tiếp nhận nhưng có một sự thật là chỉ cần nhìn thấy anh thôi, Hướng Đường Nghi liền như nhìn thấy một đống *** trôi sông vậy.

(Anh không thể nào là cục *** được, nhưng trong mắt cô thì anh chính là thứ đó:(((((()
Vu Phùng Cửu vuốt mặt rồi siết chặt lấy chiếc vô lăng, thở dài ra một hơi đầy não nề.
Đầu của anh hiện tại đang vô cùng choáng váng, chắc hẳn đây chính là tác hại của việc nghỉ ngơi không đều đặn và làm việc quá sức đây mà.
Điện thoại anh được kết nối với màn hình ô tô, từ trong danh bạ bỗng nhiên phát đến một cuộc gọi tới từ thư ký của anh.
“Vu tổng, tôi có nhận được tin báo rằng có mấy kẻ vừa mới nãy đã sử dụng bạo lực với Hướng tiểu thư.

Ngài có muốn trừng trị bọn chúng không?”
“Làm thế nào để cho chúng không thể ngẩng đầu lên được nữa.”
“Đã rõ.”
Cuộc gọi này chỉ vừa mới kết thúc, đã có thêm một cuộc gọi mới đến từ số máy của Vu Kim Mĩ gọi đến anh.

Vu Phùng Cửu lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo lại khỏi cơn choáng đầu, nhấn tiếp nhận cuộc gọi.
“Kim Mĩ, em gọi anh có việc gì không? Đừng quên em đang trốn học ở trường đấy.

Dừng lại việc la cà rồi nhanh chóng về trường trước khi giáo viên chủ nhiệm gọi đến cho anh.

Mau!”
“… Vu Phùng Cửu.”
Giọng nói này không phải của Vu Kim Mĩ.
Tâm trạng đang trùng xuống của Vu Phùng Cửu chợt co lại.

Lưng anh dựng thẳng lên, rời khỏi lớp ghế ngồi, khuôn mặt cũng đã khôi phục lại biểu cảm lạnh nhạt như ngày thường.
“Ưng Sở?”
“Tôi muốn gặp anh để nói về đống bòng bong giữa chúng ta, chuyện vẫn chưa giải quyết xong đâu.”
Từng đầu ngón tay đẹp đẽ của Vu Phùng Cửu cào lên chiếc vô lăng, giọng nói của anh trầm đục.
“Được.

Tôi cũng có vài điều muốn nói với cậu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận