Hiện tại là khoảng năm giờ sáng, bầu trời vẫn còn đen nhẻm, ánh sáng của mặt trời vẫn còn chưa ló tới trên những áng mây đen đậm đặc của mùa đông.
Ở trong căn phòng ngủ sang trọng, trên chiếc kệ tủ nhỏ bên cạnh đầu giường, một chiếc điện thoại kêu rung lên, màn hình loé lên trong đêm tối nhưng không có ai bắt máy nên tối dần đi.
Nhưng chỉ hai giây sau đó đã lại vụt sáng.
Hướng Đường Nghi vì tiếng ồn từ điện thoại mà he hé mắt tỉnh dậy, cô cố để chịu đựng những cơn đau âm ỉ ở trong người mà nhổm người ngồi lên, giở chăn xuống rồi cầm lấy điện thoại nhấc máy.
Quả nhiên, người gọi cô vào lúc sáng sớm như thế này, kéo dài liên tục từ tận mười hai giờ khuya cho đến hiện tại chỉ có thể là Ưng Sở.
Hướng Đường Nghi khẽ khom lưng nhặt lại quần áo bị vứt văng vãi ở dưới sàn nhà, rời khỏi phòng ngủ.
Bước chân của cô nhấc lên rồi đặt xuống đất không một tiếng động.
Cô kề điện thoại lên cổ, giọng nói khàn khàn.
“Ưng Sở…”
Ở đầu dây bên kia vang lên một vài tiếng động lộn xộn, mãi một lúc lâu sau mới có giọng của Ưng Sở truyền đến.
Dường như anh vừa mới ngã từ trên ghế xuống xong.
Ưng Sở đã gọi cô suốt từ nửa đêm cho đến tận sáng sớm, bây giờ sự kiên trì đã hết, hành động gọi cho cô giống như là một hành động lặp lại trong vô thức, không hề ngờ tới việc cô sẽ đáp lại điện thoại của anh.
Giọng của anh vô cùng gấp gáp, gần như là sắp đổ vỡ.
“Đường Nghi! Em đang ở đâu?!”
Hướng Đường Nghi nắm tay đặt lên miệng che đi tiếng ho, ở bên dưới đôi mắt là một đôi quầng thâm nhàn nhạt.
“Không ở đâu cả.
Ưng Sở, em có thể hẹn gặp anh ngay bây giờ được không?”
Ưng Sở nuốt một ngụm nước bọt, chiếc cằm nam tính vì thức khuya mà đã mọc lởm chởm mấy cọng râu, liếc nhìn đồng hồ đã chỉ năm giờ sáng.
Chỉ có kẻ ngu mới không thể nhận ra được sự mệt mỏi ở trong chất giọng ấy của cô.
“Được… được! Anh sẽ đi! Đường Nghi, em muốn hẹn anh ở đâu? Anh sẽ lập tức qua đó!”
Hướng Đường Nghi nói muốn gặp anh ở chỗ lối vào tiểu khu gần trường đại học rồi cúp máy.
Cô quay đầu nhìn vào bên trong phòng ngủ, thấy Vu Phùng Cửu dường như không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh dậy nên nhanh chóng mặc đồ rồi rời khỏi căn chung cư.
Ưng Sở gần như là gấp gáp phi ra khỏi nhà với một tốc độ ngang tầm với âm thanh, ngay khi Hướng Đường Nghi vừa mới chỉ đứng dựa lưng vào một bức tường ở gần đoạn đường đi nhỏ vắng vẻ, đã thấy bóng dáng cao lớn của Ưng Sở đang vội vã chạy tới.
Ngay khi cả hai đứng đối diện với nhau, Ưng Sở như vỡ oà, có cả nghìn điều muốn hỏi nhưng chẳng thể thốt ra được một câu nào.
Đôi mắt anh không còn sáng như ngày thường nữa mà trở nên đờ đẫn vì thức khuya, cũng là vì vô tình bắt gặp những vết hôn xanh đỏ ở trên cổ của Hướng Đường Nghi.
Hướng Đường Nghi vì quá thất thần nên không để ý đến bộ dạng ám muội của mình, bây giờ nhận phải ánh mắt khác lạ ấy của Ưng Sở, cô mới giật mình mà phát hiện ra, chột dạ kéo cao cổ áo lên.
“Đường… Nghi?”
Bây giờ đến cả tên cô anh cũng không thể nói ra bình thường được nữa.
Giọng nói đầy oán giận của mẹ anh vẫn còn văng văng ở bên tai.
“Đường Nghi, có thật… là em đang… Vu tổng…”
Ưng Sở không thể nói hết cả câu, nhưng Hướng Đường Nghi biết anh đang muốn nói gì, chỉ có thể cắn chặt lấy răng mà lặng lẽ gật đầu.
Đột ngột, như là đã sụp đổ hoàn toàn, Ưng Sở khuỵu chân xuống suýt ngã.
Hướng Đường Nghi thấy vậy thì gấp gáp muốn đỡ anh đứng lên, nhưng Ưng Sở đã xua cô ra rồi tự mình đứng dậy.
Từ lúc nào, tròng mắt anh đã vương đầy những đường tơ máu.
“Đường Nghi! Em không cần phải một mình nhẫn nhịn! Là bị ***** ***! Em bị anh ta ***** *** bắt phải làm vậy đúng không? Đường Nghi, xin em đấy…”
Ưng Sở siết chặt tay lại thành quyền, cả người lung lay.
“Tất cả đều chỉ là hiểu lầm, xin em hãy nói chỉ là hiểu lầm được không? Rằng anh ngu rồi mới đi tin lời mẹ nói… Đường Nghi, em đánh em một cái được không? Để cho anh tỉnh lại…”
Ưng Sở chìa đầu để cho cô đánh, nhưng Hướng Đường Nghi chỉ có thể đứng phỗng như trời trồng, đôi mắt nhoè đi bởi một lớp sương mờ.
Cô mấp máy môi.
“Xin lỗi Ưng Sở…”
“Đừng! Đừng nói xin lỗi!”
“Xin… lỗi…”
“Đường Nghi à! Em không làm gì cả! Xin em đừng xin lỗi nữa… đừng xin lỗi nữa…”
Hướng Đường Nghi he hé miệng, dứt khoát hạ quyết tâm.
“Ưng Sở, là em có lỗi với anh… Thực ra em và Vu Phùng Cửu đã có quan hệ từ trước rồi, nhưng vì hoàn cảnh nên phải chia xa.
Em yêu anh cũng chỉ là vì cảm thấy cô đơn.
Bây giờ anh ấy đã quay trở lại rồi, nên em nghĩ… chúng ta kết thúc thôi.”
“Em chỉ có thể nói xin lỗi.
Mong anh… mong anh sau này sẽ gặp được một người con gái xinh đẹp hơn em, tốt bụng hơn em, và biết cách yêu anh thật lòng…”
Ưng Sở ngước lên nhìn cô, đôi mắt kia của anh đã hoàn toàn vỡ vụn.
Hướng Đường Nghi mím chặt lấy môi mình, lòng bàn tay đang siết lấy gấu váy từ lâu đã nhễ nhại mò hôi.
Khuôn mặt cô tím tái đầy ốm yếu.
Mãi một lúc sau đó, Ưng Sở đột nhiên cười lớn rồi lồm cồm đứng thẳng lưng lên.
Tiếng cười của anh như một tiếng xé, xé tan tác mọi hi vọng cuối cùng.
“Đúng vậy! Anh phải tìm cho mình một cô gái tốt hơn em chứ? Em độc ác lắm, vậy nên… quả nhiên anh không thể yêu em được…”
Ưng Sở cười lớn, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống dầm dề dù cho anh có mấy lần gạt đi.
“Vậy nhé.
Tạm biệt Đường Nghi.
Anh về đây… Sống với anh ta, mong em hạnh phúc nhé.”
Anh lảo đảo mà xoay người đi rồi thục mạng chạy thật nhanh, lao đầu đi trong bóng tối.
Anh không quay lại, không muốn quay lại nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Hướng Đường Nghi nhìn Ưng Sở càng lúc càng xa, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được mà ngã sụp xuống đất.
Cô ôm ngực khóc lớn.
Đi đi… Xin đừng quay đầu lại.
Trên thế gian có rất nhiều những cô gái tốt, xin đừng vấn vương một người vốn đã chẳng còn xứng đáng với anh.
Vậy là từ nay về sau Ưng Sở sẽ được an toàn.
Thoát ra khỏi cô, anh sẽ không còn bị Vu Phùng Cửu để ý nữa.
Cả anh và gia đình anh đều sẽ được yên ổn mà sống bình thường.
Những người thân của anh sẽ không bị Vu Phùng Cửu kéo vào những cuộc đe dọa đầy tàn nhẫn nữa.
Cô biết nguyên do đều bắt đầu từ cô.
Vu Phùng Cửu trở thành một người tàn bạo như hiện tại là vì cô.
Ưng Sở gặp khốn khó trong công việc dạo gần đây cũng là vì cô.
Tối hôm qua, hai bố mẹ của Ưng Sở phải đi gặp đối tác đó để cầu xin có được sự giúp đỡ với xưởng gỗ dạo gần đây đang gặp rất nhiều bất lợi tài chính, mà người đứng sau lại không ai khác chính là Vu Phùng Cửu.
Vậy nên chỉ cần cô ngoan ngoãn một mình nhịn nhục, vậy là tất cả đều sẽ được yên ổn phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...