Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu


Chiều ngày hôm sau, khi đang ngồi ở trong giảng đường, Hướng Đường Nghi ngóc đầu nhìn số giờ ở trên góc máy tính rồi lại buồn ngủ mà gục đầu nằm xuống bàn.
Vui quá...!Sắp hết tiết rồi...
Sau đó, cô sẽ đến thư viện mượn một vài quyển sách về, rồi mua một cái bánh kem dâu mỗi tháng mới bán một lần ở trong một cửa hàng bánh ngon nhất thành phố.
Mới nghĩ đến đó, cảm giác hân hoan đã tràn ngập lấy cả người cô, khiến cho Hướng Đường Nghi thoải mái mà liếm liếm mép môi.
Những ngày qua cô không còn ảo não nữa ư? Không phải.

Chỉ là cô đang cố ép mình sống cho thật thoải mái để che đậy đi những bất ổn ở trong cảm xúc của mình mà thôi.
Buổi sáng cô sẽ chẳng để tâm tới bất cứ chuyện gì nữa, vui chơi, ăn học cho đã.

Tối đến sẽ nghĩ sau...
Chỉ khi tập sống thích nghi với một cuộc sống như vậy, cô mới có thể tồn tại nổi.
Đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên điện thoại để ở trên bàn, bên cạnh đống tài liệu của cô rung lên.
Hướng Đường Nghi mắt nhắm mắt mở mà vuốt màn hình điện thoại lên, nhìn vào hộp thư của mình.

[Z]: Lát nữa anh đợi em ở chỗ cách cổng trường một đoạn.

Đừng lờ đi tin nhắn này.
Tâm trạng đang lâng lâng của Hướng Đường Nghi bất chợt mất đà mà rơi bộp xuống đáy xã hội.

Mặt cô méo mó nhìn tên người gửi tin nhắn, trong ruột quặn lại đầy khó chịu.
Cô lầm bầm đầy cáu kỉnh: “Gọi người ta như gọi đ* vậy”, tắt điện thoại rồi lại gục đầu xuống hai cánh tay của mình mà ngủ tiếp.
Nhưng chưa được bao lâu sau thì tiếng chuông tan lớp inh ỏi vang lên, hướng Đường Nghi hết cách, bất lực cất lại sách vở vào trong ba lô rồi chậm rì rì đi ra ngoài cổng trường.
Dù chỉ vừa mới đặt chân bước ra bên ngoài đường lớn, cô đã thấy từ xa một con xe BMW màu bạc đang dừng đỗ ở đấy.

Sự chán ghét bị khơi dậy ở trong lòng, nhưng Hướng Đường Nghi biết mình dù có trôi qua bảy kiếp đi chăng nữa cũng không có khả năng đối đầu lại với anh nên chỉ đành hậm hực bước tới, mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong.

Truyện Phương Tây
Nhưng chỉ vừa mới đóng cửa, mặt cô đã bị Vu Phùng Cửu bắt lấy rồi cuồng bạo ngấu nghiến lấy cánh môi của cô, không để cho cô kịp phản ứng lại, đã thấy cả người mình bị đè xuống dưới băng ghế.
Hướng Đường Nghi hốt hoảng nhìn từng tốp từng tốp sinh viên đông đúc đang huyên náo tràn ra từ trong trường đại học, đổ bộ ra ngoài đường cái, đi lướt qua con xe.

Thậm trí, còn có rất nhiều người dừng chân đứng nán lại để chiêm ngưỡng một phiên bản giới hạn của dòng xe sang BMW đắt đỏ.
“Bên ngoài có người...!Ưm...!Đừng hôn nữa, sẽ bị bắt gặp...”
Hiện tại trời vẫn còn đang sáng!
Vu Phùng Cửu ngày hôm nay khác hẳn ngày thường, anh không còn nhìn cô ôn nhu, nhẫn nhịn như thường ngày nữa.

Mà ngược lại, càng lúc càng tàn bạo hơn.
Anh cắn mạnh lấy môi cô, một cỗ mùi tanh tràn ngập ở trong cổ họng của cô, khiến cho cô giật run lên vì đau, cả người mất lực bị anh đè lên.

Vu Phùng Cửu liếm lên vết cắn ở trên môi cô, rồi hôn thêm một lần nữa.
Hướng Đường Nghi thở dốc, đôi mắt cô đã nhuốm một tầng sương mờ mịt khiến cho cô không thể nhìn rõ được mọi thứ trước mắt mình nữa.

Chỉ có thể lờ mờ thấy được anh đang kè sát vào tai cô, hôn lên viền tai của cô rồi thì thầm.
“Anh hôn giỏi hơn thằng đó rất nhiều phải không?”
Đúng như những gì mà Vu Phùng Cửu đã đoán trước, Hướng Đường Nghi kinh ngạc mà tròn mắt nhìn anh.

Anh chậc một tiếng đầy cáu tức.
Đáng chết!
Thêm một lần nữa, Vu Phùng Cửu lại ghì gáy cổ của Hướng Đường Nghi để cho cô không thể chạy thoát.
Nhấm nháp lấy đôi môi đỏ mềm của cô, để chô cô đắm chìm trong anh.
Chỉ muốn lưu lại những vết tích của anh trên này, để cho tất cả mọi người đều biết cô từ trước đến giờ đã thuộc về anh từ trước.
Hôn hư môi cô.

Hôn hư môi cô được không?
“Đến nhà hàng Nhật đi.”
“Vâng.”

Người tài xế gật đầu, nhấn ga rời đi.
Ông ta đã làm việc ở Vu gia lâu năm, làm tài xế riêng cho anh.
Năm năm trước, ông ta cũng đã thấy Hướng Đường Nghi.

Chỉ không ngờ rằng năm năm sau cô bé với khuôn mặt ngây thơ ấy hiện tại đang phải nằm ở dưới thân của Vu Phùng Cửu, bị anh cưỡng ép.
Nhưng đấy là chuyện riêng của cậu chủ lớn, ông ta không có gan táy máy tò mò.
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi, lướt gió mà lao nhanh trên đoạn đường quốc lộ, tiến đến một nhà hàng ăn Nhật vô cùng nổi tiếng trong thành phố.
Hướng Đường Nghi cuối cùng cũng được Vu Phùng Cửu buông tha, cô nằm mà khó khăn hít thở ở trên ghế xe, một chân bị để gác lên ghế, còn một chân thì đang bị Vu Phùng Cửu giữ lấy, cứ thế mà banh chân ra ở trước mặt anh.
Vu Phùng Cửu chẳng làm gì nữa, nhưng anh cũng không hề có ý định là sẽ để cho cô sửa lại tư thế của mình.
Đang cố gắng để khôi phục lại được sự bĩnh tĩnh, bỗng nhiên Hướng Đường Nghi nhận ra ánh mắt đầy thương xót của bác tài xế nhìn mình qua tấm gương chiếu hậu, sự nhục nhã ê chề càng khiến cho cổ họng cô đắng chát.
Một tay cô che lấy mặt, mím môi đầy căm hờn.
Mẹ kiếp....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận