Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu


Hướng Đường Nghi vừa từ giảng đường tan học đã đi đến thư viện ở trong thành phố để lấy tài liệu hoàn thành bài luận văn với hạn nộp là vào cuối tháng này.
Mấy ngày nay, đêm nào cũng bị Vu Phùng Cửu giày vò khiến cho cô không thể gượng dậy nổi, cứ ngủ li bì cho đến tận sáng ngày hôm sau, thành ra chẳng thể tập trung mà học hành nổi.
Bây giờ có thời gian để học, Hướng Đường Nghi liền tận dụng để làm bài về nhà.
Cô ngồi liền từ lúc năm giờ hơn cho đến tận sáu giờ rưỡi tối, trong khi đang tổng hợp lại những kiến thức để vận dụng vào bài làm, đột ngột điện thoại mà cô đang để ở trên bàn rung lên.
Hướng Đường Nghi tạm dừng động tác đánh máy, cô trượt màn hình, nhận điện thoại gọi tới.
“Giai Di, có chuyện gì vậy?”
“Đường Nghi à! Chết tớ thật rồi!”
Giai Di ở đầu dây bên kia nói bằng một giọng hết sức đáng thương, gần như là mếu máo.

Lập tức, trong đầu của Hướng Đường Nghi hiện lên hình ảnh khuôn mặt với hai con mắt long lanh, miệng hơi bặm lại như cún con năn nỉ của cô ấy.
“Tớ… đến kì rụng dâu rồi… Mà đau ở chỗ, nhà hết sạch cái đó đó rồi… Làm ơn giúp tớ với, mấy đứa kia nó đều bận hết cả rồi.

Tớ chỉ còn mỗi hi vọng là cậu thôi.


Please!”
Hướng Đường Nghi nhìn bài luận văn đã sắp hoàn thành xong nên nhận lời cầu cứu của Giai Di, lưu lại văn bản đang soạn dở rồi cất máy tính vào trong bao đựng, đứng lên rời khỏi thư viện rồi đi bộ trở về kí túc xá nữ.
Cô nhớ là ở trên đương từ thư viện về trường có một tiệm tạp hoá rất gần chỗ cô đang đi, có thể tạt qua nơi đó.
Bước chân của cô nhất đi rất nhanh, cô nhanh chóng tìm được tiệm tạp hoá rồi bước ra bên ngoài.
Nhưng trước khi cô đặt chân bước ra khỏi cửa hàng nhỏ đó, cánh tay đang vươn ra đặt lên tay đẩy cửa, bỗng nhiên, từ hình ảnh phản chiếu của cửa kính thủy tinh, cô phát hiện ra có hai người đàn ông lạ mặt đang lảng vảng ở những kệ đựng hàng.
Tay chúng cầm bừa một món đồ nào đó, nhưng ánh mắt đều dán chặt lên người của Hướng Đường Nghi.

Ánh mắt chúng nhìn cô rất không bình thường.
Ngay khi thấy cô định rời đi, chúng đã cử động cơ thể như bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi bám theo cô.
Bám đuôi.

Bắt cóc.
Một dòng suy nghĩ chợt loé lên trong đầu cô.
Hướng Đường Nghi không có thời gian nghĩ nhiều, ngay lập tức cô đã chạy vào trong một con hẻm rất gần đó.
Đây là con đường tắt nhanh nhất để trở về kí túc xá, nhưng đường đi rất tối và hẹp.
Nhưng đó là cách duy nhất cô có thể nghĩ được rồi bởi vì nhìn mặt chúng có vẻ sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu.
Đúng như suy đoán, chúng đã ngay lập tức chạy đuổi theo cô.
Hướng Đường Nghi cắn răng chạy thật nhanh vào sâu bên trong con hẻm rồi đột ngột quặt vào một khúc rẽ.
Hai tên khả nghi kia lập tức đuổi theo cô ráo riết, nhưng ngay khi vừa quặt vào trong đoạn đường mà cô đã từng chạy, chúng mở to mắt kinh ngạc, đầu ngoảnh ra khắp mọi nơi mà vẫn chẳng thấy cô đâu.
“Mẹ kiếp! Nó chạy đi đâu mất rồi?!”
Hướng Đường Nghi nấp ở sau một góc khuất cách chỗ chúng đang đứng thêm một khoảng nữa, hai tay cô nắm chặt lấy một thanh đồng nát bằng sắt.
Cô cố nín thở để giảm thiểu tiếng động phát ra hết mức có thể, đôi bàn tay đã toát mồ hôi lạnh, cố gắng để nắm thật chắc chắn thứ vũ khí duy nhất ở trong tay.
Sau một hồi ngẩn ngơ, chúng đã quyết định tiến thêm về phía trước, tiếng bước chân của chúng ngày một gần hơn với cô, còn cô, thì luôn sẵn sàng để nghênh đón lũ chúng nó.
Một giây, hai giây, năm giây… ba mươi giây.


Cô đột nhiên không nghe thấy tiếng bước chân nữa.
Quái lạ! Với một khoảng cách rất gần, tại sao mãi mà bọn chúng không bước tới.
Đang hoang mang định ngó mặt ra bên ngoài nhìn thử, đột ngột, từ đằng sau cô có một tiếng hét thất thanh của một trong hai kẻ khả nghi đó vang lên.

Tiếp theo sau đó, một người đàn ông bị đá bay vào trong đống rác ở trước mặt cô, rồi nằm lăn lóc ở trên nền đất bẩn toàn rác là rác.
Hướng Đường Nghi sững người đầy sửng sốt, khuôn mặt thoáng tối sầm lại.

“Mày là thằng nào?!” Chúng kêu lên đầy kinh hãi.
Chưa đến hai giây sau, lại có thêm một tiếng hét nữa vang lên.
Kẻ còn lại lảo đảo sau một cú đấm rất mạnh vào mặt, gần như sắp méo cả quai hàm, vội vàng chạy đến kéo cổ áo kẻ đã bất tỉnh đang nằm ở trên đất mà bỏ chạy trối chết cứ như gặp phải quỷ.
Tiếng đế giày da va chạm lên nền đất, chậm rãi tiến đến chỗ trốn của cô.
Hướng Đường Nghi nhìn qua bóng người in ở trên mặt đất, cổ họng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Kẻ đột ngột xuất hiện này rất cao lớn, tầm một mét chín đến hai mét.
Nhưng dù có thân thủ lớn đến mức nào, thì ăn phải một cú đánh đáng yêu từ cây gậy sắt này của cô cũng đều phải bất tỉnh mà thôi.
Đập vào sau gáy hắn!
Ngay khi người kia vừa mới chỉ xuất hiện ở sau bức tường, Hướng Đường Nghi đã lao đến mà vung cây gậy sắt lên.

Nhưng trong khi cô còn chưa kịp thực hiện được kế hoạch của mình, chiếc gậy sắt của cô đã bị đá bay ra xa, xoay vòng trượt trên nền đất.
Tay cô cũng bị bẻ ra đằng sau, tiếp theo đó, cơ thể cô bị người đàn ông bao bọc lấy, siết rất chặt.
Hướng Đường Nghi theo phản xạ muốn giãy giụa, bỗng nhiên, mùi hương của bạc hà từ cơ thể của anh xộc thẳng vào trong khoang mũi của cô, thoáng khiến cho cô đờ đẫn.
“Vu Phùng Cửu!”
Vu Phùng Cửu cười khẽ, vừa hôn lên vành tai cô.
“Nguy hiểm quá, suýt để chúng cướp mất em rồi.”
Vào khoảnh khắc ấy, trong lồng ngực cô đã dâng lên một cảm giác an tâm đến lạ, nhưng rồi lại chợt quay trở về trạng thái khó chịu như thường ngày.
Cô vội vàng muốn giãy mạnh ra khỏi vòng ôm của anh, không cẩn thận mà trượt chân, đẩy cả hai người ngã đập vào bức tường bên cạnh.
Có một chiếc đinh sắt ở trên bức tường cũ kĩ trong con hẻm đâm vào sau lưng cô.
“Ặc!”
Hướng Đường Nghi kêu lên, Vu Phùng Cửu cũng vậy, bỗng nhiên cả cơ thể của anh giật lên đau đớn, ở tay cô cũng bị một thứ chất lỏng nóng ẩm nào đó quệt phải.
Hướng Đường Nghi mở to mắt, nhìn máu từ cánh tay của anh đang thấm vào áo của cô.
“Vu Phùng Cửu, anh bị thương?!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui