Tất cả những sinh viên trở lại trường học sau đợt nghỉ lễ kết thúc, căn phòng kí túc xá đang trong cảnh vắng vẻ tĩnh lặng bất chợt ồn ào tiếng nói đùa.
Cả ba cô nàng ở cùng phòng kí túc xá với Hướng Đường Nghi đều đã về, còn mang theo bao nhiêu đặc sản của quê nhà lên đây chia cho bạn bè.
Một cô tên là Giai Di, cả người gầy nhom như xương khô nhưng tính cách lại rất khá, cực kì phóng khoáng.
Với một Đường Nghi ít nói và khiêm nhường, thì cô bạn này thật là một thái cực hoàn toàn khác hẳn.
“Hướng đại tiểu thư!”
Giai Di đi đến vỗ bép phát vào lưng của Hướng Đường Nghi đang nằm ngủ mê mệt ở trên giường, vốn đang định rống to lên để khoe khoang những ngày nghỉ vừa qua mình đã báo banh nóc nhà ở dưới quê như thế nào thì bất chợt cô ấy nghe thấy những tiếng rên rỉ đầy mệt mỏi của Hướng Đường Nghi.
“Ức! Đau…”
“Cậu đau sao?! Tớ xin lỗi! Cậu đau ở đâu thế? Có cần tớ dìu cậu xuống phòng y tế không?”
Giai Di nhìn lên nét mặt kém tươi tỉnh của Hướng Đường Nghi, thậm trí còn có thể nói là trắng bệch vì đau đớn của cô, cả người lập tức bồn chồn lo lắng đến sốt cả ruột.
Hướng Đường Nghi là hoa khôi xinh đẹp nhất cả cái Thanh Hoa này, dù không có nhiều người quen nhưng người yêu thích cô có nhiều vô số kể, lỡ để nàng công chúa nàng bị thương một chút là sẽ bị mọi người chì chiết ngay.
Kể cả vậy, Giai Di lúc nào cũng thấy Hướng Đường Nghi luôn ở một mình, có bạn trai rồi nhưng nhìn thể nào vẫn cứ thấy cô đơn, thành ra thấy rất thương.
Cả trường đại học này ai cũng đều nhường nhịn cho Hướng Đường Nghi cả.
Giai Di luống cuống hết cả lên, định vội chạy đi tìm người đến giúp thì Hướng Đường Nghi đã chống người ngồi dậy, ngăn cản Giai Di lại.
“Không cần đâu, chỉ là ngày hôm qua tớ đang đi thì trượt chân ngã vào bụi rậm, mông hơi ê thôi.
Ha ha ha…”
Giai Di nhìn cô bạn này, thở hừ hừ hai tiếng.
“Đi đứng thôi cũng để bản thân mình bị thương, nhìn cái bản mặt dù đẹp nhưng ngố đặc của cậu kìa, thật muốn làm người ta phát lo cả lên.”
Hướng Đường Nghi cười xòa, nói mình thực sự chỉ cảm thấy ê ẩm một chút thôi.
Nhưng thực ra chỉ mình cô mới biết, cả người cô đang đau đớn đến mức nào.
Toàn cơ thể đều bứt rứt, bủn rủn không muốn di chuyển.
Giai Di lôi từ trong chiếc ba lô to đùng đoàng của mình ra một hộp bánh, nói rằng là đặc sản quê hương do mẹ cô ấy tự tay làm, nói rằng mang lên đây để chia cho các bạn.
Hướng Đường Nghi cảm kích nhận lấy hộp bánh ấy, nhưng tâm trạng cả ngày hôm nay của cô thực sự rất tệ, không có hứng ăn uống hay làm bất cứ công việc gì cả.
…
Hết ngày hôm nay nữa mới quay lại học hành.
Tối về, tầm khoảng chín giờ đêm, khi tất cả đều đã ăn tối ở bên ngoài xong rồi thì đều trở về kí túc xá để nghỉ ngơi, lôi điện thoại ra để nghịch.
Hướng Đường Nghi vừa mới bước ra từ trong phòng tắm, cô bỏ chiếc khăn lau tóc vào trong một chiếc sọt đựng quần áo đợi giặt rồi nằm lăn xuống giường mình, thở ra một hơi rồi nhắm mắt lại.
“Đường Nghi!”
Giai Di đang đi tụ tập với bạn bè nên chưa về, trong phòng chỉ còn lại ba người là Tứ Mao, Bạch Dữu và Hướng Đường Nghi.
Bạch Dữu chiều nay lúc đang đi lòng vòng quanh sân trường thì được nghe thấy một tin đồn rằng trong mấy ngày nghỉ lễ vừa qua, Hướng Đường Nghi có được cùng Ưng Sở đi dự một cuộc họp mặt với những đại gia tài phiệt hàng đầu cả nước, thì không nhịn được mà nhảy đến giường nằm của cô, hào hứng hỏi.
“Đường Nghi! Sao cậu sướng thế?! Có bạn trai được mời đi dự cuộc họp mặt tiền tỷ như vậy!”
Hướng Đường Nghi đang nằm thì bị lôi dậy, mặt mày ngơ ngác.
“Hả?”
Lần đầu tiên gặp mặt cô, ai cũng đều có một ấn tượng rất mạnh về một cô gái xinh đẹp như hoa, tính cách nhu mì, lại kín đáo đầy huyền bí, thực sự rất xứng để được so sánh với Tây Thi.
Bây giờ cô còn xinh đẹp hơn cả như vậy nữa.
Cơ thể đầy đặn, mái tóc đen dài chảy dọc ở trên vai giống như những dòng thác nhỏ đổ xuống.
Đôi mắt phượng hoàn hảo, long lanh sóng nước.
Hướng Đường Nghi giống như một bông hoa hồng đỏ thắm đang e ấp nở rộ, thật thử thách tính kiên nhẫn của người ta, nhịn không được mà tham lam muốn hái xuống, cất trong tay áo làm của riêng.
Dù ngày nào cũng nhìn thấy nhưng Bạch Dữu vẫn không thể ngừng xuýt xoa mỗi khi mặt đối mặt với Hướng Đường Nghi.
Cô gái này vẫn luôn rất tò mò về đời sống của những người ở trong giới thượng lưu, mà đề tài này thì ai mà chẳng có hứng thú.
“Nhà hàng năm sao ở đó trông như thế nào vậy? Có đẹp không?”
Hướng Đường Nghi nhìn vào đôi mắt long lanh của Bạch Dựu, chỉ mỉm cười, biết nếu mình mà không trả lời thì sẽ bị cô bạn này làm phiền suốt cả đêm.
“Đẹp lắm, tất cả đều ráp vàng.”
“Ôi khiếp! Xa xỉ vậy cơ á!”
“Không ráp vàng thì cũng ráp bạc.”
“Trời!”
Tứ Mao đang ngồi chòng chõng ở trên ghế xoay nghịch điện thoại cũng bị thu hút bởi đề tài nói chuyện của Hướng Đường Nghi và Bạch Dựu, lém lỉnh hỏi.
“Còn người tham gia thì sao? Vu tổng ấy, ngài ấy có đẹp trai như trong lời đồn không?”
Nhắc đến cái tên ấy, cả người của Hướng Đường Nghi lập tức cứng đờ.
Cô mỉm cười gượng gạo, gật đầu.
“Cực kì đẹp trai.
Nếu như các cậu nhìn qua gương mặt của ngài ấy một lần, chắc chắn cả đời này đều không thể nào mà quên được.”
Bạch Dựu và Tứ Mao đều xuýt xoa chà hai lòng bàn tay vào nhau, quay sang nói với nhau.
“Đường Nghi bình thường mất dây thần kinh cảm thụ trai đẹp mà cũng phải khen vậy thì chắc chắn là cực cực cực đẹp trai rồi! Ước quá, giá gì mình cũng một lần được gặp ngài ấy.”
“Mơ quá đấy! Người ta là con trời, có cái c** mới đi gặp mày!”
“Hừ! Cái ai đánh thuế giấc mơ đâu mà phải ngại! Tao đã ước thì sẽ ước luôn! Tao ước mình sẽ được trở thành Vu thiếu phu nhân! Ngủ trong vòng tay của trai đẹp! Ngày ngày đều bơi trong đống tiền!”
Hướng Đường Nghi là người đứng ngoài, chỉ biết nhìn họ mà cười nhạt.
Vu Phùng Cửu thực sự không phải là một người như họ nghĩ đâu.
Anh vô cùng đáng sợ… Là một con ác quỷ chính hiệu…
Đang bị hai người kia lôi kéo miêu tả thêm về Vu Phùng Cửu, bỗng nhiên điện thoại ở trên gối nằm của cô rung lên.
Hướng Đường Nghi thầm cảm ơn trời đất vì nhờ cuộc gọi đến bất ngờ mà cô có cái cớ để thoát ra khỏi những câu hỏi dồn dập của hai người nọ.
Nhưng vui còn chưa được bao lâu thì cô phát hiện ra người gọi tới tên chỉ vỏn vẹn một chữ:
Z.
Hướng Đường Nghi không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức dập điện thoại lại không nghe.
Nhưng rất nhanh sau đó đã có tin nhắn gửi tới cô, khiến cho cô cảm thấy bất an, hai cánh môi run rẩy mím vào nhau.
[Z]: Anh đang đợi em ở cổng sau kí túc xá nữ\, anh muốn gặp em.
[Z]: Nếu như em không xuống\, anh sẽ tự lên để tìm em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...