Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
Chuyện kể là:
Giang Yến Cảnh đang cùng với một cô người mẫu mới hẹn hò đó đi từ trong câu lạc bộ đêm ra để tiến đến chỗ khách sạn đã được đặt trước, chẳng biết ăn ở tốt xấu ra sao mà khi đang đi trên đường suýt nữa đã bị một tên say xỉn lái xe tông trúng.
Lỗi là tại hắn, anh ta đã đi đúng phần đường rồi.
Nhưng người say mà, lúc đó đầu óc có suy nghĩ dược như bình thường nữa đâu.
Hắn cứ nghĩ rằng vỉa hè cũng là đường xe đi nên cứ tông lên đó, mở tung cửa xe bước xuống rồi xô ra chửi bới với Giang Yến Cảnh.
Với một cuộc đọ sức tay đôi thì đương nhiên tên say xỉn này làm gì có cửa với cậu chủ Giang khỏe mạnh được cơ chứ, nhưng cái vấn đề quan trọng ở đây là:
Gã đàn ông đó rút từ trong xe ra một cây phóng lợn.
Vâng! Chính là một cây phóng lợn!
Hắn sấn sổ lao tới chỗ của Giang Yến Cảnh, húc vào những người đi đường đang cản đường của hắn.
Lúc mà cái đầu nhọn của cây phóng lợn sắp sửa đâm xuyên vào người của Giang Yến cảnh, bất chợt từ đằng sau lưng hắn vang lên một tiếng nói trầm khàn chết chóc khiến cho tất cả mọi người đều phải sững người vì độ sởn gai ốc của nó.
“Ê, lũ điên này.”
Tên đó hả một tiếng rồi nghiến răng quay đầu ra sau, còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều đã ăn luôn một cú đấm vào mặt, trượt chân xoay thành nhiều vòng như múa ba lê rồi ngã rầm xuống dưới đất bất tỉnh, từ trong miệng, ba mảnh răng tội nghiệp bị rơi ra bên ngoài.
Tống Minh Tuệ hừ một tiếng, giơ chân lên rồi lấy tay xuẩy xuẩy chỗ mũi giày da vừa mới bị tên đó dẵm bẩn.
Không ai có thể hiểu được rằng ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, Giang Yến Cảnh đã sốc đến mức nào đâu.
Đôi mắt của anh ta mở to đến nỗi suýt nữa đã rơi hẳn ra bên ngoài.
Tống Minh Tuệ không ở lại đây lâu nên quay đầu tính rời đi luôn, nhưng từ đâu bỗng có ba người cảnh sát chạy đến, vơ cả đám hốt vào trong đồn.
Trong cả chặng đường đi, Giang Yến Cảnh ngồi bên cạnh Tống Minh Tuệ không dám ho he lên tiếng, mồ hôi mồ kê túa ra như tắm.
Hướng Đường Nghi??? Hướng Đường Nghi về nước lúc nào vậy?
“Báo cáo hết.”
Giang Yến Cảnh trịnh trọng kết thúc đoạn hồi tưởng tại đây rồi cẩn thận lui ra sau định chuồn trước nhưng đã bị Vu Phùng Cửu kéo cổ áo giữ lại.
Tống Minh Tuệ đứng trước mặt của hai người bọn họ, mỉm cười đưa tay ra.
“Lại gặp nhau rồi.
Ông trời quả nhiên hiểu tiếng lòng của tôi để tôi có dịp xin lỗi anh về chuyện lần trước.
Lúc đó tôi lỡ miệng rồi, thật ngại quá.”
Vu Phùng Cửu nhìn chằm chằm lên bàn tay đẹp đẽ với những ngón tay thon dài mềm mại ấy của cô, nhưng không hề có ý định nào là sẽ bắt lấy nó.
Tống Minh Tuệ ngơ ra một lúc, rồi sau đó cười lên như đã hiểu được vấn đề, mau chóng dập điếu thuốc lá ở trên tay đi.
“Hóa ra anh không thích bị ám khói thuốc sao? Tôi cũng vậy nhưng nhiều lúc để có thể làm giảm bớt đi được cảm giác phiền phức và tức giận ở trong lòng, tôi vẫn phải tìm đến vị của nicotine.”
“Cái gì? Cậu đã gặp em ấy trước đó sao?”
Giang Yến Cảnh núp ở sau lưng của Vu Phùng Cửu gấp gáp thì thầm, nhận phải một cú đạp chân ra sau của anh ra hiệu cho anh ta mau câm miệng lại.
“Không sao.
Chuyện đó tôi cũng quên rồi.
Nếu như cô không nhắc lại thì tôi cũng quên cô là ai luôn.’
Vu Phùng Cửu nói ra câu ấy bằng một ngữ điệu rất lạnh lùng, nhưng nó không thể khiến cho sự hứng thú của cô đối với anh giảm đi.
“Với anh thì ra tôi là một người dễ quên như vậy sao? Tôi có chút thất vọng đấy.
Cũng đúng nhỉ, nếu chỉ nhìn mặt nhau có một lần thì làm sao có ấn tượng được? Tống Minh Tuệ, tên của tôi đó, người về sau sẽ còn xuất hiện nhiều trong cuộc sống của anh.”
Tống Minh Tuệ hì hì cười.
Nụ cười tinh quái ấy khiến cho nhịp tim của Vu Phùng Cữu hẫng đi mất một nhịp nhưng không vì nó mà anh phá vỡ lời thề năm xưa.
“Tôi không muốn nói tên mình biết cho một kẻ lạ mặt đâu.
Hiện tại tôi đang bận nhiều việc lắm nên chúng ta đành phải tạm biệt nhau ở đây thôi.
Với cả cô lấy tự tin ở đây ra mà bảo rằng chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều chứ?”
Nói rồi Vu Phùng Cửu xốc cổ áo của Giang Yến Cảnh mà lôi anh ta đi.
Nhưng gót chân còn chưa kịp đặt ra ngoài cửa đồn cảnh sát thì bất chợt từ bên trong đồn vang lên một tiếng hét lên đầy phẫn nộ của một tên đàn ông, tiếp theo đó là một chiếc ghế ngồi phanh thẳng xuống đầu của Tống Minh Tuệ.
“Con khốn! Đi chết đi!”
Mọi thứ xảy ra quá mức bất ngờ, đến cả Tống Minh Tuệ cũng chỉ biết đứng chôn chân, mở to mắt nhìn chiếc ghế đang dần hạ thấp xuống người mình và một tấm thân rộng lớn bao trọn lấy cả người cô trong tích tắc.
RẦM!!!
Chiếc ghế đập vào vai của Vu Phùng Cửu rồi vỡ ra tan tành, vung vãi hết xuống sàn nhà.
Tên đàn ông say xỉn vừa mới tỉnh lại kia thở dốc nhìn lại hành động mà mình vừa làm ban nãy.
“Dừng lại ngay! Anh đang làm gì trong đồn cảnh sát thế hả?!” Những nhân viên cảnh sát đang trực ở gần đấy hốt hoảng lấy dùi cui giắt ở bên hông ra.
“Tránh xa tao ra! Mẹ kiếp.
Thằng này là thằng nào mà dám cản tao...”
“Ôi không...!trượt mất rồi.
Chắc mày hụt hẫng khi không đánh được tao nhỉ? Bây giờ thì đến lượt tao.”
Không đến quá ba giây, Tống Minh Tuệ đã đập mạnh đầu hắn vào bức tường đằng sau khiến cho đầu và trán hắn vỡ toác ra, máu bắn tung tóe ra khắp cả người cô.
Vào chính khoảnh khắc mà đôi mắt cô mở lớn cùng với trên đôi môi là nụ cười nhếch lên đậm đặc sát ý ấy, tất cả mọi người đều lập tức nhận ra, tính mạng của tên kia đang gặp nguy hiểm.
“Cút sang chơi với Diêm Vương đi.
Ở đây không còn chỗ cho mày sống đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...