Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu


“… Hả?”
Vu Phùng Cửu sững sờ nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Tống Mình Tuệ, sốc đến nỗi gọng kính cận đang đeo lệch hẳn khỏi sống mũi.
Tống Mình Tuệ nhìn thấy phản ứng ấy của anh, sợ rằng anh đã hiểu sai cái gì đó mà vội vàng giải thích thêm.
“Xin anh đừng gấp gáp từ chối.

Tôi đã gặp phải một vụ tai nạn và mất hết tất cả trí nhớ, nhưng đôi khi tôi hay mơ về những mảnh vụn rời rạc của một số kí ức đã thất lạc.

Tôi có cảm giác rằng những kí ức đó rất đáng giá đối với tôi nhưng không thể nào mà nhớ ra được.

Anh rất giống với người mà tôi hay mơ ấy, có thể… giúp tôi được không?”
Lúc ấy, nhịp tim đang đập mạnh của Vu Phùng Cửu chậm dần lại.
Sáu năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, Tống Mình Tuệ đã thay đổi rất nhiều trong khoảng thời gian đó.
Cô xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn, cá tính hơn…
Anh cứ nghĩ rằng nếu có một xác xuất nào đó họ vô tình gặp lại nhau, anh sẽ vô cùng mừng rỡ trong lòng khi thấy cô vẫn sống rất tốt như vậy mặc dù không có anh ở bên cạnh.
Nhưng… cô làm anh thất vọng.
“Cô thấy tôi giống với người ở trong giấc mơ ấy của cô nên muốn gạ gẫm tôi làm chuyện đó với cô sao? Lẽ nào cứ thấy có ai mang hình dáng na ná như thế thì cô đều tiếp cận rồi đề xuất như vậy sao?”
“Tôi không phải là người thuộc một doanh nghiệp đồi trụy, cô hỏi nằm người rồi.


Và điều đặc biệt nhất, tôi không tin cô.”
“Làm gì có ai có thể tin được lời của một kẻ lạ lẫm mà mình chưa từng gặp qua bao giờ chứ?”
Vu Phùng Cửu nói ra những lời lạnh lùng như thế rồi tức giận xoay người đi, bỏ mặc Tống Mình Tuệ đang ngơ ngác ở phía sau lưng mà mở cửa xe của mình ra, ngồi vào bên trong rồi phóng nhanh về nhà.
Suốt cả chặng đường đi cho tới khi về đến trước cửa căn hộ, Vu Phùng Cửu đều cảm thấy có gì đó đang mắc nghẹn bên ở trong lồng ngực của mình, ấm ức và vô cùng khó chịu nhưng không có cách nào để nuốt trôi xuống được.
Anh lái xe trong tâm trạng bức bối, đến tận khi bước chân đến trước cửa nhà của mình rồi mới hoảng hốt tỉnh táo lại, khó chịu vò đầu rồi thở vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Sau khi tâm trạng thả lỏng hơn được một chút, anh bắt đầu có những suy nghĩ khác chen chúc ngoi lên mà theo anh nó là thiết thực hơn.
Tại sao anh lại cảm thấy tức giận như vậy chứ? Cô và anh hiện tại đã chẳng còn có bất cứ mối quan hệ gì nữa rồi.

Kể từ khi anh quỳ xuống và thể với Tống gia, đoạn tình duyên của họ đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Cô sống thế nào là việc của cô.

Anh không có quyền tức giận.
Vu Phùng Cửu thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi, đưa tay dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ vì buồn ngủ rồi đeo lại chiếc kính cận lên trên mặt.
Ngay khi anh vừa mới bước vào bên trong căn hộ, đôi giày da mới chỉ cởi ra có một nửa thì đột ngột, từ bên trong một căn phòng ngủ ló ra một cái đầu đen bé xíu.
“Bố!”
Vu Phùng Cửu bất ngờ ngẩng đầu lên: “Tiểu Niệm?”
Vu Hải Niệm chạy ra từ trong phòng ngủ của mình rồi leo tót vào trong lòng của anh.

Một luồng hơi ấm bất chợt xuất hiện cùng với một nụ hôn dinh dính ở trên má khiến cho đống suy nghĩ hỗn độn ở bên trong lòng anh đã vơi đi hơn nửa.
“Bố về muộn.

Chẳng phải bố đã hứa với con là sẽ luôn về trước mười hai giờ sao?”
Vu Phùng Cửu ôm lấy người con gái của mình, cười lên khúc khích rồi hôn lên trán của con bé.
Cơ thể của một đứa trẻ năm tuổi cứ thế được anh bế dễ dành ở trên tay.
“Đã mười hai giờ đâu? Còn năm phút nữa mới đến mười hai giờ.”
Vu Hải Niệm phùng má: “Vậy cũng muộn rồi!”
“Nào.

Ngược lại, bố mới là người phải hỏi con đấy.

Sáng mai phải đi học sao bây giờ còn chưa ngủ?”
Đột nhiên người hỏi và người bị hỏi đổi ngược lại cho nhau như thế khiến cho Vu Hải Niệm giật nảy cả mình, cái môi nhỏ hình hoa anh đào chu ra, đôi mắt lảng sang bên khác tránh né, trán toát cả mồ hôi hột.
“Con… Con đang đi vệ sinh.


Là đi vệ sinh đêm ấy bố.”
“Láo toét.

Bố biết thừa là con đang thức đêm đọc truyện rồi.”
Vu Phùng Cửu véo mạnh vào cái má tròn tròn như bánh bao của Vu Hải Niệm khiến cho nó kêu lên mọ tiếng rồi đành đạch giãy lên.
“Không nói nhiều nữa, bố cũng đã về rồi nên đi ngủ mau lên.” Vu Phùng Cửu bế con gái vào phòng, đắp chăn đi ngủ cho nó, tiện tay lấy luôn cả cuốn truyện mà Vu Hải Niệm đang giấu ở dưới gối ra, kẹp vào nách: “Đương nhiên là bố sẽ tịch thu cái này.”
“Bố!”
Vu Hải Niệm há hốc kêu lên nhưng anh đã quay đầu ra sau trừng mắt với nó, ngay lập tức nó im bặt miệng lại, rất không cam lòng mà bực bội kéo chăn đắp trùm lên mặt mình.
“Con không yêu bố nữa.”
“Bố thèm quá cơ.”
“Nào, bố!”
Vu Phùng Cửu ha ha cười lên, chúc con bé ngủ ngon rồi từ từ đóng cánh cửa phòng ngủ được sơn màu hồng lại, bỗng dưng, từ trong không gian phát ra một câu hỏi khe khẽ của nó.
“Bố ơi, trên người bố có mùi nước hoa.

Bố vừa đi với cô nào ạ?”
Hả?
Vu Phùng Cửu theo phản xạ vội giơ cánh tay áo lên mũi rồi ngửi thử, quả nhiên, dù rất ít nhưng vẫn có chút hương hoa nhài nhàn nhạt bám ở trên lớp áo vest của anh.
Là lúc đó khi Tống Minh Tuệ đẩy anh vào góc tường?
“Không… Chắc lúc nãy gặp đối tác nên hương nước hoa của họ ám lên người bố thôi.

Con không thích bố đi với ai sao?”
Vu Hải Niệm thành thật gật đầu rồi rúc vào trong chăn.
“Con không muốn có ai xen vào giữa cuộc sống của hai bố con mình.


Một nhà chỉ hai người là đủ rồi.

Chẳng phải cả hai vẫn sống như thế từ đó đến giờ ư?”
Vu Phùng Cửu đứng ở ngoài cửa, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên nhìn con bé.
Đúng vậy, từ trước đến giờ luôn chỉ có hai bố con thôi.

Ngoài ra không có thêm bất cứ một ai cả.
Anh im lặng nhìn con gái rồi khe khẽ mỉm cười, nói: “Ngủ ngon” rồi đóng dần cửa lại.
Con bé nói đúng.

Chỉ cần có hai bố con là đủ rồi.

Anh không nên quan tâm tới bất kì ai khác nữa.
Tác giả bonus:
Có ai tò mò rằng sau sáu năm xa chồng thì em bé đã thay đổi như thế nào không? Hôm nay rảnh rang quá nên tui ngồi vẽ Tống Minh Tuệ (Hướng Đường Nghi sáu năm sau), thử xem em bé trong tưởng tượng của tác giả và của mọi người có giống nhau không nhé ^^
*mới tập vẽ dạo gần đây thôi nên có một số lỗi sai, mọi người bỏ qua cho mình nha*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui