Một tuần qua.
“Em để đĩa ở trong bồn rửa nhé?”
Hướng Đường Nghi cầm cái đĩa đã sạch trơn mới mấy phút trước còn đựng đầy táo lên, đi vào bên trong phòng bếp.
Vì bây giờ bụng của cô đã to quá khổ nên đi đứng rất khó khăn, mãi một lúc mới có thể chậm chạp mà nhổm dậy lên được.
Vu Phùng Cửu mới chỉ nhấn phím bật ti vi lên, còn chưa kịp xem xem bản thời sự được cập nhật trực tiếp trong ngày đang chiếu trên khắp toàn quốc có tin tức gì mới thì đã vội ném cái điều khiển xuống dưới bàn trà, trèo qua lưng ghế rồi chạy tới, đỡ lấy cái đĩa ở trên tay của cô.
“Em ngồi xuống đi, để anh mang đi cho.”
“Không cần đâu.
Phòng bếp với phòng khách cách nhau có mấy bước chứ?”
“Nhưng em đang mang thai, nên hạn chế vận động.
Nếu em và con có mệnh hệ gì, anh biết than ai đây?”
“Nào! Em mang thai chứ có phải què đâu? Em có chân mà? Để em tự đi đi.
Em không muốn biến thành một con lười đâu.”
Vu Phùng Cửu nghe cô làu bàu liền trả lại cái đĩa cho cô, nhưng bản thân anh lại vòng ra đằng sau rồi ôm lấy tấm lưng nhỏ mềm mại, hai tay anh ôm quanh cái bụng của Hướng Đường Nghi, cùng cô nhích từng bước về phía trước.
“Vậy thì em cứ đi đi, anh đỡ em vậy.”
Vu Phùng Cửu hơi khom người xuống, bờ môi của anh kề gần với vành tai cô, mỗi lần thở ra, hơi mát lành lạnh từ anh đều sẽ khiến cô phải co người lại vì nhột, lại cảm thấy vành tai của mình sắp nóng tới rát đau luôn rồi.
“Cửu Cửu! Ha ha ha! Nhột em!”
Cứ nhích được một bước chân, Vu Phùng Cửu sẽ lại trêu chọc cho Hướng Đường Nghi cười đến khúc khích, cả căn nhà cứ ríu rít tiếng nói mãi không ngừng.
Phòng bếp chỉ cách có hơn mười bước chân, nhưng vì bị anh ôm rồi trêu chọc ở đằng sau nên từ vài giây giờ đã trở mấy phút.
Cô khó khăn lắm mới đặt được cái đĩa vào trong bồn rửa mà không run tay đánh rơi xuống dưới, tính quay ra sau mắng anh một trận ra trò nhưng đột nhiên, khuôn mặt cô đờ đẫn cả lại, rồi bất đầu nhíu mày khó chịu.
Vu Phùng Cửu còn đang lưu manh cười lên, nhưng nhận ra sắc mặt của cô dần tái nhợt cả đi, hai chân sụp xuống không thể đứng vững được, anh đỡ hốt hoảng ôm lấy người cô đỡ đứng dậy.
Hướng Đường Nghi ôm bụng thét lên đầy đau đớn, mồ hôi ở trên trán túa ra như mưa.
Bụng cô rất đau, giống như có ai đó cầm dao đâm mạnh vào từng đợt vậy.
Sống lưng cô buốt cứng, đau đến mức không thể nào mà thở nổi.
“Tiểu Nghi! Chết tiệt!”
Vu Phùng Cửu ngay lập tức bế Hướng Đường Nghi lên rồi chạy ra bên ngoài căn hộ.
Anh đang đeo trên tai một đôi tai nghe kết nối không dây được đặt chế tác chỉ dành riêng cho anh, nếu như gõ hai lần lên trên đấy thì ngay lập tức nó sẽ nối số điện thoại khẩn cấp đến cho Giang Yến Cảnh, Hướng Đường Nghi, cảnh sát hoặc thư kí của anh.
Không để anh phải đợi lâu, ba giây sau đầu số bên kia đã bắt máy.
Còn chưa kịp để Giang Yến Cảnh mở lời, Vu Phùng Cửu đã gầm lên.
“Tiểu Nghi chuyển dạ rồi! Liên lạc với bệnh viện gần nhất cho tôi!”
Giang Yến Cảnh lúc đầu còn đờ đẫn nhưng chỉ ngay sau đó đã liền hớt hải đứng bật dậy đến suýt ngã ra khỏi bàn làm việc.
“Được được! Tôi sẽ gọi họ chuẩn bị phòng cấp cứu trước!”
Cánh cửa của căn hộ nhà họ bị Vu Phùng Cửu dùng thân đẩy tung ra đến sắp gãy, lung lay ở trên bản lề.
Ti vi trong phòng khách không kịp tắt, hiện tại đang chiếu lên bản tin trực tiếp về vụ xét xử Kiều Uyển Viên - tiểu thư danh giá của nhà họ Kiều hiện tại đã chỉ còn là dĩ vãng.
Đã có án phạt được đưa ra, tù sáu mươi năm là thời hạn cuối cùng dành cho Kiều Uyển Viên.
Ngồi ở trên bục dành riêng cho luật sư bào chữa, vị luật sư được Kiều gia thuê kia nãy giờ đã bứt đầu bứt tai một cách điên cuồng.
Anh ta đã cố gắng để giảm đi tội trạng của Kiều Uyển Viên hết mức có thể, vậy mà tại sao cô ta lại gạt bỏ đi lời anh ta nói, xác nhận hết tất cả các tội danh của mình?
Cô ta điên rồi à?!
Phiên tòa đã kết thúc, Kiều Uyển Viên lững thững được một người cảnh sát canh trừng để dắt lên trên xe, đi đến nhà tù dành cho nữ giới ở vùng ngoại ô phía nam thành phố.
Bỗng từ bên trong hội trường tòa án, vị luật sư kia đã hớt hải đuổi theo sau Kiều Uyển Viên để hỏi cho ra lí lẽ tại sao cô ta lại không chịu phối hợp với mình nhưng đã bị các sĩ quan cảnh sát đứng gần đó cản lại.
“Tôi cần phải nói chuyện với Kiều Uyển Viên! Một chút thôi! Không lâu đâu!”
“Kiều tiểu thư! Xin Kiều tiểu thư đứng lại ạ!”
Cảnh sát đang canh trừng Kiều Uyển Viên liếc mắt nhìn ra sau rồi quay sang nhìn cô ta, thấy sắc mặt của cô ta chẳng có tí gì là để tâm cả nên cứ thế mà đi tiếp thôi.
Khi sắp bước ra khỏi tòa án nhân dân của thủ đô, bất chợt Kiều Uyển Viên đứng sững lại.
Vị cảnh sát kia thấy khuôn mặt của cô ta xuất hiện lên sự bối rối thì cũng dừng lại bước chân: “Làm sao vậy?”
“Tôi… Tôi muốn đi vệ sinh.
Cho tôi vài phút.”
Anh ta rõ ràng không muốn phải phí mất thời gian với mấy tên tội phạm, phì một tiếng phiền phức, dẫn cô ta đến buồng vệ sinh gần đó rồi đứng ở ngoài cửa để trông chừng.
Kiều Uyển Viên trước khi đi vào bên trong thì ngó đầu ra xung quanh.
“Ở đây không có ai nhìn thấy phải không?”
“Đương nhiên rồi, có ai rảnh mà nhìn người ta đi vệ sinh chứ? Nhanh nhanh lên rồi đi…”
Lời của anh ta còn chưa hết, đột ngột Kiều Uyển Viên từ đằng sau dùng một tay để bịt chặt miệng anh ta lại rồi lôi vào bên trong phòng vệ sinh.
Người cảnh sát kia kịch liệt giãy giụa, anh ta quờ loạn ở chỗ thắt lưng của mình để lấy bình xịt hơi cay nhưng trước khi kịp phản kháng lại, anh ta đã mở to mắt nhìn Kiều Uyển Viên cắn mạnh vào cổ mình.
“…!!!”
Máu từ cổ của anh ta túa ra như suối đỏ, viên cảnh sát nắm lấy tóc của cô ta để giật ra nhưng không thể.
Một bên cổ của anh ta đã bị cắn đến nát ra luôn rồi, đứt cả động mạch cảnh.
Thân thể của người cảnh sát cựa quậy một lúc rồi sau đó chậm dần, cuối cùng là hoàn toàn cứng đờ như một khúc gỗ khô.
Mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, chết không nhắm mắt.
Kiều Uyển Viên đứng dậy, nhổ từ trong miệng mình ra một ngụm máu đỏ.
Khắp quanh mép miệng, cổ áo và bộ đồng phục tội nhân của cô ta dính be bét toàn là máu tươi.
Nhìn cái xác không hồn ở trên sàn nhà, ánh mắt của cô ta một chút không hề có chút thương cảm nào.
Kiều Uyển Viên lấy chiếc chìa khóa được dắt bên cạnh chiếc thắt lưng từ người cảnh sát kia để tự mở khóa còng tay cho mình, lấy luôn cả chiếc chìa khóa xe tuần tra của cảnh sát và điện thoại.
Ngay sau khi cái còng tay bằng kim loại bị cởi bỏ, Kiều Uyển Viên đã vươn vai một cái rồi thở dài ra một hơi, đôi mắt hững hờ nhìn về phía cổng ra vào tòa án.
“Ữn~… Đi nào.
Tới gặp người bạn nhỏ của mình thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...