Hạ Băng Khuynh nhìn trên dĩa xuất hiện thêm mấy cái ức gà, biểu cảm như thứ này rất dơ vậy, dùng nĩa đẩy ra, “Sao anh không ăn, tôi không muốn!”
Bây giờ cô sợ nhất là bị người khác hiểu lầm.
Mộ Nguyệt Sâm sắc mặt âm trầm xuống.
Hàng loạt hành động rơi vào mắt, những người khác thật sự cảm thấy rất thú vị, Tử Tích yêu thầm Nguyệt Sâm là chuyện ai cũng biết, mà Mộ tam thiếu trước giờ luôn lạnh lùng chủ động gắp thức ăn cho nữ nhân đã là kì tích, mà nha đầu này lại dứt khoát tạt gáo nước lạnh vào mặt anh.
Quả thật là vở kịch hấp dẫn!
Mắt Quản Dung Khiêm động đậy: “Chỉ ăn không thì chán lắm, không bằng chúng ta chơi trò gì để không khí sôi động hơn.”
Không ai phản đối.
Quy tắc trò chơi: Chuẩn bị 6 tờ giấy mang số, bên trong có 2 số giống nhau, 2 người rút được số giống nhau sẽ dùng biện pháp hôn để cùng uống hết ly rượu này.
Như vậy quá điên cuồng rồi!
Xác suất “trúng thưởng” lại cao vậy, Hạ Băng Khuynh không muốn hôn ai trong đây cả.
“Tôi có thể không chơi không?”
“Không được, người ngồi ở đây đều phải chơi.” Quản Dung Khiêm mắt kiên định.
Hạ Băng Khuynh thả đũa đứng dậy, “Vậy tôi đứng lên thì không tính là ngồi rồi, các anh chơi, tôi đi đây!”
Cô lùi về sau, rời chỗ.
Cô mới không cùng đám điên này làm chuyện điên khùng.
Đi được 2 bước, tay bị nắm lại.
“Ngồi xuống!”
2 chữ lạnh lùng mang theo khí trường cường đại hướng về cô.
Hạ Băng Khuynh cúi đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm, sắc mặt anh đặc biệt lạnh lẽo, tản khí lạnh ra ngoài.
Anh như vậy khiến tim cô sợ hãi, nhưng cô dùng hết dũng khí để phản kháng: “Tôi không ngồi, cũng không muốn chơi trò này!”
“Cô chơi không nổi?”
“Không sai, tôi chính là chơi không nổi, tôi không chơi, không muốn chơi, cũng chơi không nổi trò biến thái này, tôi phải về rồi.”
“Được, vậy cô đi, tự xuống núi, tôi nhắc cô 1 câu, dưới núi không bắt được xe.” Mộ Nguyệt Sâm thả tay cô ra, lạnh lùng vô tình nói.
Hỗn đản!
Anh nhắc cô nghe 1 sự thật, đừng nói là dưới núi không bắt được xe, đến việc đi xuống được núi đã là cả 1 vấn đề.
Rất muốn cứng rắn không quan tâm hậu quả, nhưng nghĩ đến hậu quả, Hạ Băng Khuynh cảm thấy bản thân không cứng rắn nổi.
Cô im lặng ngồi về chỗ, không nguyện ý tham gia trò chơi.
Quản Dung Khiêm với Cố Quân Thụy giao lưu ánh mắt, lần đầu thấy người dám cãi lại Nguyệt Sâm, còn ép anh phải mở miệng uy hiếp.
Nha đầu nhỏ này không đơn giản!
“Rút 1 tờ đi, mỹ nhân nhỏ ---” Quản Dung Khiêm đưa qua, cười híp mắt đưa đến trước mặt Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh trừng mắt nhìn anh, sắc mặt không tốt rút 1 tờ, đều là trò chơi nhảm nhí của tên này đề nghị.
“Mỹ nhân nhỏ đừng không vui nữa, nếu em rút được, bọn anh 4 người đẹp trai cũng không thiệt thòi cho em!”
“Pi*!” Hạ Băng Khuynh làm động tác nhả nước miếng về hướng anh.
* từ tượng thanh thể hiện sự khinh bỉ
- -------- ----------
Quản Dung Khiêm cười lớn, ái muội bĩu môi, “Đợi anh có duyên rút cùng em, anh sẽ thật dịu dàng với em.”
“Cậu nói nhảm quá nhiều!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhìn anh.
Quản Dung Khiêm ý thức được anh không vui, không trêu Hạ Băng Khuynh nữa, cũng cho những người khác rút.
Đợi mọi người lần lượt mở ra, một sự việc không ngờ xảy ra, đồng thời bốc trúng số 8 là Hạ Băng Khuynh và Ôn Tử Tích.
Vậy mà là 2 nữ.
Hạ Băng Khuynh lúc này cảm giác muốn chết cũng có.
Hôn với người đàn ông lạ cô muốn ói, nhìn 2 người đàn ông hôn cô cũng muốn ói, hôn với phụ nữ.
Nhìn hướng Ôn Tử Tích, Ôn Tử Tích cũng vừa hay nhìn qua.
“Trời ơi, quả là tuyệt sắc, 2 nữ hôn nhau, nhất định rất hấp dẫn!” Cố Quân Thụy hưng phấn cười lớn.
Quản Dung Khiêm đẩy ly rượu đỏ ra giữa: “Hai người đẹp, mời!”
Hạ Băng Khuynh và Ôn Tử Tích đồng thời trừng mắt nhìn Cố Quân Thụy.
Nửa ngày qua đi, hai người vẫn không chạm vào ly rượu.
Mộ Nguyệt Sâm lấy dao nĩa cắt đồ ăn trên dĩa, từ tốn ăn, như chuyện này không liên quan đến anh.
“Ai ya, để 2 người đẹp làm chuyện này quả thật rất khó, như vậy cũng không hay lắm đúng không, nếu không thì vậy, cho 2 người 1 lựa chọn khác, trong 4 người chúng tôi, chỉ cần có thể thuyết phục 1 người đồng ý giúp 2 người uống rượu này là được, sao này, cơ hội cũng cho rồi ---” Quản Dung Khiêm chớp chớp mắt hoa đào tà mị, ánh mắt liếc nhìn về phía Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Băng Khuynh theo ánh mắt anh nhìn qua.
Tìm anh? Chết cũng không cần.
Nếu chỉ có 2 lựa chọn, cô thà cắn lưỡi.
“Nguyệt Sâm---” Ôn Tử Tích ôn nhu nhìn anh, khống chế trái tim đang đập ngày càng nhanh, mở miệng nói: “Anh có thể giúp em không, cùng em uống rượu đi?”
Mộ Nguyệt Sâm để dao nĩa xuống, nghiêng mặt nhìn Ôn Tử Tích.
Mắt Hạ Băng Khuynh đột nhiên sáng lên, lại hỏi Quản Dung Khiêm: “Có phải chỉ cần họ uống ly rượu này, tôi không cần uống?”
“Không sai!” Quản Dung Khiêm gật đầu.
Quá tốt rồi!
Chỉ cần Ôn Tử Tích thuyết phục Mộ Nguyệt Sâm, vậy cô có thể thuận lợi thoát được kiếp này, cô lập tức nói giúp, “Mộ Nguyệt Sâm, anh nhanh đồng ý đi!”
Mộ Nguyệt Sâm âm trầm quay đầu lại, ánh mắt đặt lên người cô.
“Nhanh đáp ứng đi!” Hạ Băng Khuynh hối thúc.
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô rất lâu, “Được, tôi đồng ý.”
Ôn Tử Tích vui mừng nhìn anh.
Lòng Hạ Băng Khuynh cũng thả lỏng.
Chỉ thấy Mộ Nguyệt Sâm đưa tay lấy ly rượu đỏ, sau đó để lên miệng, nhấp 1 cái, Ôn Tử Tích ở bên đó hy vọng nhắm mắt lại.
Cơ thể anh từ từ hướng về phía Ôn Tử Tích.
Mắt thấy sắp chạm môi cô, đột nhiên anh đổi phương hướng, nhanh chóng ôm lấy nha đầu nhỏ chưa phản ứng kịp, dùng sức áp môi lên đó, động tác nhanh chuẩn dứt khoát, rất liền mạch.
Tên ngốc cũng biết là âm mưu từ sớm.
Hạ Băng Khuynh ngây ngốc mở 2 mắt, chầm chậm động đậy lông mi cong vút.
Cô còn trong chấn động, chưa phản ứng lại.
Cho đến khi môi đầy mùi thơm của rượu.
Cho đến khi lưỡi của ai kia quấy động trong miệng cô.
Cho đến khi đồng tử của cô nhìn rõ anh.
Cho đến
Đầu lưỡi anh cạy mở răng cô.
Hạ Băng Khuynh tỉnh táo lại phản kháng kịch liệt: “Uhm”
Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt gáy cô, đưa rượu đỏ vào miệng cô, không quan tâm cô đang phản kháng kịch liệt, anh vẫn tiếp tục hôn cô, thưởng thức mỗi góc trong miệng cô.
Mọi người nhìn đến ngây ngốc.
Đây chính là cưỡng hôn mà người ta hay nói sao.
Mà Ôn Tử Tích vẫn luôn mong chờ giờ chỉ chẳng nhận được gì, ngây người nhìn cảnh trước mắt, cô tổn thương đến đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi, mắt ẩn hiện nước mắt.
Mộ Nguyệt Sâm cảm thấy hôn đủ rồi, mới thả lỏng Hạ Băng Khuynh đã không còn phản kháng nữa.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh hỗn đản---”
Hạ Băng Khuynh vừa được tự do nhảy lên lấy dao trên bàn đập vào Mộ Nguyệt Sâm.
Tự giới thiệu: Mình là Katie - nhóm trưởng nhóm Boss. Truyện này do nhóm khác dịch nhưng đã drop. Nhưng tin vui cho mọi ng là do thấy mọi ng đều chờ dài cổ nhưng k có truyện để đọc, mình với 1 bạn trong nhóm quyết định dịch song song thêm truyện này để thỏa mong ước đọc truyện của các bạn ^^ Đặc biệt truyện này tụi mình chỉ thu 3 tim 1 chương thôi nhé! Do ít ng dịch nên 1 ngày tụi mình chỉ up số chương trong khả năng của tụi mình, mong các bạn thông cảm đừng hối nhóm dịch cũng mong các b ủng hộ nhóm Boss nhe. Nhóm mình còn dịch truyện Hôn ý triền miên, Sủng ái của bá thiếu và Năm tháng còn dài nhe. Cảm ơn các bạn!
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...