“Đừng nói vậy, trọng sắc khinh bạn là đức tính tốt của truyền thống Trung Hoa.” Cố Quân Thụy ở bên cùng trêu chọc.
Ôn Nhã Liên đưa chai rượu đỏ trong tay lên: “Đến sớm không bằng trùng hợp, không bằng chúng ta mở rượu, qua đây cùng họ!”
“Đó là nên làm!” Quản Dung Khiêm đồng ý vỗ vai Ôn Nhã Liên, đi đầu vào phòng ăn.
3 người kia theo sau, Ôn Tử Tích đi cuối, mặt như cũ rất xấu, nhưng đã thu thập rất nhiều.
Ài, lại là mấy tên này!
Hạ Băng Khuynh trong lòng không thích bọn họ, lúc nào cũng lấy cô và Mộ Nguyệt Sâm ra đùa giỡn, chủ ý lại đặc biệt nhiều, lần này còn qua giành thịt bò với cô.
1 đám đáng ghét!
Cô nhìn Mộ Nguyệt Sâm, phát hiện mặt anh không chút biểu tình, nhìn cực kỳ mơ hồ.
Quản Dung Khiêm bọn họ đến bên bàn, đều kéo ghế ngồi xuống.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mấy tên đồng đảng, mắt tản ra ánh nhìn lạnh lẽo dưới 0 độ, nếu có thể, anh muốn ném từ tên từ cửa sổ xuống.
“Không có tô đũa và ly, tôi vào bếp lấy!”
Ôn Tử Tích lộ nụ cười nhạt, từ ghế đứng lên, đứng dậy vào bếp.
Hạ Băng Khuynh nhìn theo bộ dạng ưu nhã của Ôn Tử Tích, nhìn cô vào bếp, tự nhiên hướng lên tủ lấy tô đũa, đến hộc tủ lấy ly, lại qua tủ bên kia lấy đồ mở rượu.
Cảm giác cô rất quen thuộc chỗ này, bộ dạng thường đến.
Nhưng, đây là căn hộ riêng của Mộ Nguyệt Sâm.
Tâm tư vô thức trở nên trầm nặng, nói không rõ là gì, chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền.
“Ngây ra làm gì, ăn đi!” Mộ Nguyệt Sâm dùng bàn tay đẩy đầu cô lại, khẩu khí mang theo mệnh lệnh, nhưng không lạnh lùng như thường, nghĩ kĩ, ngược lại mang cảm giác sủng nịch.
Anh bản thân không phát hiện, nhưng bạn thân mắt đều rất tinh.
Bọn họ trước gia chưa từng thấy Mộ tam thiếu lộ ra vẻ dịu dàng như vậy, đặc biệt là đối với nữ nhân, anh lúc lạnh lùng, đến mặt mũi cơ bản nhất còn không cho, càng đừng nói đến sủng nịch, không lẽ anh thật sự động lòng với cô gái này?
“Uhm!” Hạ Băng Khuynh đáp 1 tiếng, cúi đầu ăn.
Ôn Tử Tích từ bếp ra, để tô đũa ly xong, lấy rượu đỏ mở ra, đổ cho mọi người.
Đổ cho Mộ Nguyệt Sâm xong, cười nhìn Hạ Băng Khuynh: “Cô muốn chút rượu đỏ không?”
“Tôi---”
“Cô ấy không thể uồng!”
Hạ Băng Khuynh miệng nói 1 chữ, Mộ Nguyệt Sâm nói hộ cô, rất quyết đoán.
“Hì hì, quả là bảo hộ chu đáo!” Cố Quân Thụy nhấp rượu đỏ, đôi mắt hẹp dài híp lại mang ý vị thâm sâu cười.
Mộ Nguyệt Sâm không quan tâm anh.
Mặt Hạ Băng Khuynh đỏ lên.
“Ừ, không thể uống thì không uống.” Ôn Tử Tích chê cười, thu chai rượu lại.
Tuy lòng khó chịu, nhưng cũng hiểu tính Mộ Nguyệt Sâm, không nói nhiều thêm.
Quản Dung Khiêm lấy đũa gắp sườn xào chua ngọt ăn, mặt phát sáng lập tức: “Uhm, em gái, món cô làm không tệ.”
Anh vừa nói, Ôn Nhã Liên cũng gắp tôm viên hoàng kim lên thử, liền khen: “Đâu chỉ không tệ, tiêu chuẩn rất cao, thật không nhìn ra, em gái Băng Khuynh tuổi còn nhỏ, tay nghề tốt vậy.”
“Bắt được tim của nam nhân phải bắt được dạ dày trước, em gái, em thật thông minh!” Cố Quân Thụy nhếch mày với Hạ Băng Khuynh, tự cho mình thông mình cười híp mắt.
Bọn họ không phát hiện, lúc họ người 1 câu anh 1 câu, sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh như dao có thể chém chết hết.
Ôn Tử Tích thấy mọi người đều khen món Hạ Băng Khuynh làm ngon, cũng gắp miếng thịt bò, quả nhiên như mọi người nói, rất ngon.
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...