“Lời của tam thiếu thật sự rất mang tính cổ vũ!” Tiêu Nhân như nắm tay người thân v nắm chặt tay anh: “Yên tâm, tôi nhất định k phụ lòng tin của anh!”
“Khục khục---, tớ nói 2 ng nói xong chưa, hay là 2 ng tìm chỗ riêng tư nói chuyện!” Hạ Băng Khuynh ở sau dùng sức ho.
Ngữ khí lộ sự ghen tuông.
Thấy chị em tốt ôm r nắm tay Mộ Nguyệt Sâm, lòng cô cực kỳ khó chịu.
Tiêu Nhân nhếch mép với Hạ Băng Khuynh: “Đồ nhỏ mọn!”
Hạ Băng Khuynh cũng đáp trả bằng mặt quỷ.
“Đc r, ngồi xuống 1 chút, thầy Quý 1 mình chắc cô đơn r!” Mộ Nguyệt Sâm ngồi đối diện thầy Quý.
Tiêu Nhân lập tức nhảy đến bên Quý Tu ngồi cạnh anh, như là k ai đc giành anh.
Hạ Băng Khuynh k ngồi, tiếp tục đứng bên cửa sổ thưởng thức cảnh tuyết rơi.
Lúc này, chủ tiệm đem 3 món lên, thấy ngồi trời tuyết rơi, kinh ngạc nói: “Ài, tuyết rơi r!”
“Đúng v, rơi 1 lúc r!” Hạ Băng Khuynh đáp 1 câu.
“Còn lớn như v” Chủ tiệm nhìn kĩ, để đồ ăn lên bàn: “V m.n ăn ở trong đi, tam thiếu, mời bên này---”
Mộ Nguyệt Sâm đứng dậy từ sofa.
Quý Tu và Tiêu Nhân đồng thời cùng đứng dậy.
Họ vào trong ngồi chung 1 bàn.
Chủ tiệm để 4 món trc mặt họ: “Sau đó còn 3 món, dù s tuyết lớn, mọi ng cũng chưa đi đc, ở đây từ từ thưởng thức thôi.”
“Chủ tiệm, ông thật đáng tin” Tiêu Nhân cười như hoa hướng dương.
Chỉ cần nói k đi đc nữa, đều là đồng minh của cô.
Chủ tiệm cười cười, cũng k giả tạo: “Cái này nhất thiết fai đáng tin! Các vị từ từ ăn, tôi vào trong trc.”
Ông nói xong, quay người vào trong.
“Ài, cũng k biết đủ phòng k, nếu chỉ có 2 phòng thì làm s” Tiêu Nhân bộ dạng lo lắng.
“Trưa còn chưa hết, cậu đã lo chuyện tối ngủ? Có quá sớm k” Hạ Băng Khuynh cười.
“Đây gọi là suy nghĩ chu toàn!”
“Tớ cảm thấy nên gọi là âm mưu quỷ kế!”
4 chữ cuối. Hạ Băng Khuynh chỉ dùng khẩu hình nói với cô.
Tiêu Nhân xấu hổ: “Đáng ghét mà”
Cô cảm dám thừa nhận!
Đc r, đây là tiếng lòng của cô.
Hạ Băng Khuynh k có gì để nó, hoàn toàn thua r, giơ tay đầu hàng, tiếp tục ăn đồ.
Ăn xong, bên ngoài tuyết vẫn chưa ngưng.
Dưới đất đã chất đầy tuyết.
Họ chỉ có thể tiếp tục ở trong phòng.
Chủ tiệm chuẩn bị trà chiều cho họ, làm mấy món ngọt, thêm củi cho lò sưởi, để có thể hoạt động lâu hơn.
Trời tuyết ở trên núi đặc biệt lạnh, cho nên chiều đã mở lò sưởi làm ấm nhà r.
Bên ngoài tuyết phiêu du, trong nhà ấm áp như mùa xuân.
Họ vừa uống hồng trà nồng đậm, vừa nhìn cảnh tuyết hùng vĩ thông qua cửa sổ, cũng có thể tính là 1 loại hưởng thụ.
Thời gian qua rất nhanh.
4h.
Trời dần tối.
Mà tuyết vẫn k có dấu hiệu suy yếu.
Chủ tiệm ra ngoài nhìn 1 chút. về nói: “Chắc là k đi đc, đường chất đầy tuyết đến đầu gối, đừng nói là hnay đi k đc, cứ v xuống, mai cũng k thể đi, nhưng chỗ tôi chỉ có 1 phòng, dù tôi ngủ phòng khách, nhưng 4 ng làm s ngủ, cũng k thể 4 ng ngủ chung 1 phòng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...