Mộ Nguyệt Sâm nhanh chóng cởi đồ đắp cho Hạ Băng Khuynh, gói cả ng cô lại.
Áo ngoài ấm áp, đắp lên mang mùi khói thuốc nhàn nhạt, dày nặng áp lên vai Hạ Băng Khuynh, cảm giác rất yên tâm, mãn nguyện, chân thật, cùng hạnh phúc.
Đắp áo xong cho cô, anh đỡ cô dậy khỏi ghế: “Chúng ta nhanh vào nhà!”
“Có thể ở thêm chút k, em muốn nhìn cảnh đẹp này!” Hạ Băng Khuynh dựa vào ngực anh, dùng tay đón tuyến, ngẩng đầu nhìn trời, như đứa trẻ v nở nụ cười ngây thơ rạng rỡ.
Cô mặc tuyết bay xuống, tan trong mặt cô, từ từ hóa thành nước, sau đó khẽ lạnh, k khiến cô cảm thấy quá lạnh, mà ngược lại nội tâm đặc biệt ấm áp. vì lúc này, cô đang ở trong lòng ng cô yêu nhất.
Mộ Nguyệt Sâm ngây người nhìn, nụ cười đơn thuần k ưu của cô xâm chiếm vào trong tim anh.
Cô như v thật sự rất đẹp! Đẹp động lòng ng!
Nhưng rất nhanh khôi phục lí trí, vỗ đầu cô: “Đẹp cái gì mà đẹp, đợi lúc lạnh chết, e liền biết k đẹp chút nào!”
“A---” Hạ Băng Khuynh thở khẽ, suy nghĩ đẹp lập tức bị đập tan, cô k vui xụ mặt: “Anh k thể phối hợp tí s”
“Còn phối hợp tiếp, chúng ta liền thành người tuyết! Nhóc con!” Mộ Nguyệt Sâm lại vỗ nhẹ đầu cô, ôm cô qua, áp chặt vào lòng.
Sau họ còn có 1 đứa nhóc k chịu đi.
Vừa la về hướng họ: “S fai đi vào, ăn đồ tây trong mưa quá ý nghĩa r, đừng đi!”
Quý Tu k nói 2 lời kéo cô từ vị trí, nghiêm túc nói: “Đừng làm loạn nữa, về nhà!”
“Tu Tu, chúng ta chụp cảnh tuyết, nghi ngờ chúng ta biết nhau ở ngày tuyết rơi.” Tiêu Nhân nhanh chóng ôm cổ cô, để mặt dán vào đầu anh, cầm điện thoại lên, chuẩn xác, chụp 2 tấm.
Quý Tu giành điện thoại, nắm áo cô, kéo cô vào.
“Trả đth cho e, k thể xóa hình, đó là kết tinh tình iu của chúng ta aaaaaa----” Bị kéo vào, Tiêu Nhân k quên cứu đth cô, chỉ sợ anh thuận tay xóa hết hình.
“An phận tí cho tôi!”
Quý Tu đưa cao đth, sau khi vào nhà, mới trả cho cô.
Mà hình, anh k xóa.
Tiêu Nhân lấy đth, chuyện đầu tiên là coi còn hình k, phát hiện vẫn còn, vui vẻ nhảy dựng, cố ý dùng sức hôn mạnh đth: “Vẫn còn vẫn còn, quá tốt r, woa, thật sự quá hợp, nam tài nữ sắc, trời sinh 1 cặp, s tôi dễ thương v, Tu Tu s đẹp trai v!”
Trc h chưa từng thấy ai tự khen mình như v!
Hạ Băng Khuynh ở bên run rẩy, ôm cơ thể, xoa tay: “S da gà nổi hết r!”
“Cậu là ghen tị ra mặt!” Tiêu Nhân đưa mắt sát khí quá, lớn gan làm xấu tâm trạng tốt của cô, đủ để kéo cô lên tòa.
“Thật sự có da gà, k tin cậu coi---” Hạ Băng Khuynh kéo lên cho cô coi.
“Tớ giết cậu!” Tiêu Nhân đưa tay tạo hình con dao chém qua.
Hạ Băng Khuynh nhanh chong thu tay lại.
Tiêu Nhân đánh vào khoảng k, nữ lưu manh cuộn chặt tay: “Ranh con, đợi đó, đợi con trai nuôi của tớ ra đời, tớ làm chết cậu!”’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...