Sao anh có thể như vậy!
Mặt cô đỏ đến sắp chảy ra máu, cố gắng di chuyển về trước!
Nhưng không quan tâm cô động thế nào, liều mạng di chuyển cơ thể thế nào, cự ly vẫn như cũ không cách xa.
Cô âm thầm sụp đổ cắn chăn.
“Đừng dụ dỗ tôi nữa, ngoan ngoãn ngủ đi!”
Sau đó, tai cô bị áp bởi hơi thở nóng, giọng trầm thấp mê hoặc dường như thông qua tai cô đến linh hồn cô.
Hạ Băng Khuynh cứng nhắc.
Anh không ngủ?
Tức đến muốn mắng người, nhưng lại nghĩ, cô nam quả nữ cùng ngủ 1 giường, làm không tốt còn chưa đợi cô trốn, anh cầm thú đại phát, đến lúc đó cô đâu là đối thủ của anh.
Vì ăn sạch khóc cũng không có đất khóc.
Không được, cô không muốn cho anh cơ hội đó.
Cảm thấy anh không muốn làm bước tiếp theo, cô ngưng thần nín thở duy trì trạng thái không động.
Mộ Nguyệt Sâm ngửi mùi thơm sạch sẽ từ tóc cô, yết hầu vô thức động đậy.
Anh không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải quân tử, anh là nam nhân cực kỳ mạnh khỏe, ôm 1 cô gái mềm mại thơm tho, tư nhiên sẽ có **. nhưng hôm nay không được, cô còn có bệnh.
Chỉ có thể nhịn.
Nửa đêm sau, Hạ Băng Khuynh đến mắt cũng không dám nhắm.
Mỗi phút mỗi giây đều cảm nhận được sự uy hiếp “cường đại” của anh.
Cô nghĩ sau này cô không còn dám nhìn thẳng vào hạ thân của anh nữa.
Mặt từ từ đất lên cao.
Chiếu sáng đại địa.
Hạ Băng Khuynh không biết bản thân ngủ lúc nào, tỉnh lại, đã là 10h hơn.
Cô trên giường lật người, vẫn có ý ngủ dịu mắt từ giường ngồi dậy, nhìn thấy Mộ Nguyệt Sâm đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, anh đã mặt đồ tây, bộ dạng chỉnh tề.
Hừ, rõ ràng là cầm thú ăn mặc chỉnh tề!
Nha đầu này có phải bị sốt đến hư não không?”
“Hạ Băng Khuynh, cô tính thử kéo cho mình thành hói à?”
Giọng nhàn nhạt, không nhanh không chậm truyền đến.
Hạ Băng Khuynh dừng động tác, ngẩng đầu nhìn anh, từ từ chải tóc dài lại.
Ngại ngùng vô danh.
“10h hơn rồi, có muốn ăn chút gì, tôi muốn cháo cho cô rồi?”
Hạ Băng Khuynh gật đầu.
Mộ Nguyệt Sâm đến bên bàn, đổ cháo ra tô trắng, cháo dễ tiêu hóa, cũng thanh đạm ôn hòa, thích hợp cho người bên.
Anh đến bên giường, ngồi bên mép.
Khoảng cách 2 người kéo gần lại, Hạ Băng Khuynh cảm thấy áp lực quá lớn.
“Cái đó, tôi tự ăn!” Cô giành tô từ tay anh, phiền não ăn.
Mộ Nguyệt Sâm không ý kiến: “Có chút nóng, từ từ ăn!”
Hạ Băng Khuynh ngậm 1 miếng cháo, mơ hồ hỏi: “Đây là cháo gì? Vị rất tanh!”
“Hải sản nấm!”
Hải sản! Nấm!
Não Hạ Băng Khuynh nhảy lên 2 loại thực phẩm, sau đó cả người đều không tốt.
Cô ngậm nửa miếng còn chưa nuốt, mắt không chịu khống chế nhìn quần tây của Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.
Mặt nhỏ lập tức ngủ ngón tay đều đỏ lên.
Đến tai cũng đỏ lên.
Mộ Nguyệt Sâm quan sát từng biểu tình nhỏ của cô, thông minh như anh 1 lúc liền hiểu.
Anh đưa tay vỗ đầu cô 1 cái: “Hạ Băng Khuynh, mắt nhìn đâu đó, trong não nghĩ lung tung gì đó?”
Bị anh phát hiện rồi!
“Tôi tôi anh anh” Hạ Băng Khuynh biểu tình chấn động, cà làm, không biết cần nói gì.
Chuyện ngại ngùng trên thế giới, lướt qua suy nghĩ ngại ngùng bị đối tượng ngại ngùng phát hiện.
Ngay lúc cô không biết giải thích thế nào, cửa bị đẩy mạnh vào, 1 thân ảnh xanh nhạt từ ngoài nhảy vào: “Surprise---, tớ đến rồi!”
Tiêu Nhân đứng trước cửa, bộ dạng các người không bị bất ngờ sao.
Đối với Hạ Băng Khuynh đang ngại ngùng mà nói thì càng ngại ngùng hơn.
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...