“Tôi tin.” Quý Tu để 1 tay khác của mình đắp lên tay Hạ Băng Khuynh.
Thực tế, anh cũng k fai đột nhiên muốn thu cô làm đệ tử, lần đi ngoại thành này, 1 mình làm tất cả công việc kiểm thi khiến anh cực kỳ mệt mỏi, trợ lý tạm thời thì k đủ phối hợp, trên đường về anh suy nghĩ đến việc bồi dưỡng 1 ng trợ lý cho anh, nghĩ tới nghĩ lui, về phương diện chọn người, Băng Khuynh có thiên phú, lại bắt đầu từ con số 0, cộng thêm việc rèn luyện sắc bén, quan trọng là, cô ấy khiến anh cảm thấy thoải mái!
Lúc nãy anh thử nói, k ngờ cô đáp ứng ngay!
Mộ Nguyệt Sâm đứng bên cửa sổ, như muốn nghiền nát cửa sổ!
Cô quả thật ngày càng k kiêng kị!
Hạ Vân Khuynh trêu em: “Nhìn em vui đến kia! Chị có nghe anh rể em nói, dao pháp của thầy Quý rất tốt, làm đệ tử của thầy, sau này nhất định trở thành bác sĩ ngoại khoa giỏi, chị và ba mẹ kỳ vọng rất cao về em.”
“Hả---, haha, đúng vậy!” Hạ Băng Khuynh chột dạ cười.
Nếu để chị biết cô muốn làm pháp y, nhất định sẽ làm loạn cho xem.
Quý Tu chỉ cười, cũng k nói gì.
“Chị dâu, em khuyên kỳ vọng của chị vẫn k nên quá cao, có khi cô ấy vốn k hề muốn thành bác sĩ ngoại khoa!” Tiếng lạnh lùng từ cửa sổ truyền đến.
Hạ Băng Khuynh trửng với tên hỗn đản bên cửa sổ, nếu anh dám làm lộ, cô sẽ liều với anh.
Hạ Vân Khuynh k hiểu: “K muốn làm bác sĩ ngoại khoa, k lẽ nội khoa, v cũng tốt, chỉ cần nó thích, chị đều ủng hộ.”
“Uh, vậy pháp---” Mộ Nguyệt Sâm kéo dài âm thanh câu nói.
“Mộ Nguyệt Sâm!”
1 cái gối bay đến, chạm vào tay của Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Vân Khuynh thấy họ sắp tranh cãi liền làm hòa: “Đc r đc r, khách vẫn còn, chúng ta k cãi nhau!” Cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng r, vừa nãy thầy Quý đến tôi luôn cảm thấy thiếu gì đó, bây h nhớ ra rồi, Tiêu Nhân s k đến? Theo lí Băng Khuynh bị thương, nha đầu đó sẽ luôn chạy đến đây, nhưng mấy ngày nay k thấy, khá kỳ lạ đó!”
Quý Tu lộ vẻ kinh ngạc: “Em ấy bệnh r, sốt mấy ngày nay, mọi ng k biết s?”
Vừa nghe Tiêu Nhân bệnh r, Hạ Băng Khuynh liền chuyển chủ đề, căng thẳng ngồi dậy: “Cái gì? Bệnh r? S k gọi cho em 1 tiếng.”
“Tôi nghĩ em ấy k muốn em lo, em cũng k cần gấp, tối qua gặp em ấy ở phòng y tế trường, vẫn rất năng động, k có gì đáng ngại r.” Quý Tu nói tình trạng của Tiêu Nhân cho cô nghe.
Hạ Băng Khuynh mới thả lỏng: “Nhất định là hôm tìm em ướt mưa, k làm khô kịp thời, em tưởng mấy nay cậu ấy lén đi ngoại thành, em thật vô tâm!”
“Nha đầu Tiêu Nhân chính là tùy hứng, sớm biết nó bệnh, liền đưa nó về nhà ở!” Hạ Vân Khuynh cảm thấy khá ái ngại: “Đợi lát chị kêu tài xế chở đến trường, sau sốt, vẫn yếu mấy người, cần phải bồi dưỡng lại.”
“Uhm! Chị nhanh đi sắp xếp!” Hạ Băng Khuynh cực kỳ đồng ý.
Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt phản đối: “Ai nói cô ta có thể đến r!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...