“Ý gì?” Mộ Nguyệt Sâm lập tức cứng ng.
“Anh có ý gì? Tiêu Nhân gọi cho chị dâu em, nói Băng Khuynh vừa gọi cho em ấy, kêu đến nhà nghỉ đón, nhưng đến nơi, ngta nói căn bản k có thấy Băng Khuynh, mà sdt cũng k fai của nhà nghỉ đó”
Mộ Cẩm Đình chưa nói xong, điện thoại bị cúp r.
“Alo, alo, Nguyệt Sâm, Mộ Nguyệt Sâm---” Lấy đth ra nhìn cái, sớm đã bị cúp r.
Tiểu tử thối!
Mộ Nguyệt Sâm quay xe, chạy như bay về đường cũ.
Biểu cảm anh lạnh lùng lấy đth ném ở vô lăng, gọi 1 cuộc đth: “Cậu còn chưa đến đón ng?”
“Sắp đến r, ngài đừng gấp!” Trác Tùy Hàng nghe đc sự tức giận cùng lo lắng trong ngữ khí của an, liền an ủi.
“Phế vật!” Mộ Nguyệt Sâm ném đth qa bên, đạp ga đến cùng.
Đây là câu nói đau lòng nhất mà Trác Tùy Hàng nghe, từ khi anh làm việc cho anh nhiều năm như v.
Bên Mộ gia, Hạ Vân Khuynh và Mộ Cẩm Đình như rắn k đầu, gọi lại cho Mộ Nguyệt Sâm, anh k nhận, họ chỉ có thể lái xe đi tìm Tiêu Nhân trc.
Hạ Băng Khuynh theo ông chủ qua phía trc.
Chỉ thấy ông đi đến cửa vào, mở cửa kính đã đóng ra.
Lòng Hạ Băng Khuynh thình thịch!
Tiêu r!
“Ông chủ, đóng cửa, k làm ăn nữa à?”
“Làm ăn gì, chỗ này đất cũng bán r, tối nay qua chỉ xử lý tí tiền nợ, chỗ này hôm nay chỉ có 2 ta, tiểu mỹ nhân, đợi tí fai lấy bản lĩnh như vừa phục vụ khách thiếu gia vừa nãy ra đó!”
Ông chủ cười dâm đãng.
Sắc mặt Hạ Băng Khuynh trắng bệch, còn tưởng ra ngoài, liền có cơ hội trốn thoát, nhưng thì ra nhà nghỉ này vốn k có khách.
Cửa lớn cũng bị khóa.
Cô phải làm s?
Khủng hoảng trong lòng bắt đầu phóng đại vô hạn, nhìn ông mở cửa lấy chi phiếu, cô nhìn 4 phía có vũ khí nào k.
Chỉ cần cứng!
Nhìn thấy cái bàn trc sofa gần tưởng, có gạt tàn, cô âm thầm qua đó, giấu sau lưng.
“Ông chủ, ông viết chậm tí, rõ tí, đặc biệt là số 0, ngàn vạn lần đừng thiếu---” Hạ Băng Khuynh k dấu vết đến gần, cố ý nói chuyện, để ông càng thả lỏng.
“Tiểu cô nương cô thật thiếu tiền, yên tâm, sẽ k thiếu của cô.” Ông chủ vui vẻ cười, nghĩ đến lát có thể hôn cô gái nõn nà xinh đẹp, lòng ngứa ngáy.
“V tôi cảm ơn r---” Hạ Băng Khuynh đưa tay cầm gạt tàn lên, dùng sức đánh mạnh vào đầu ông.
Ai ngờ đột nhiên ông quay lại, đánh này đến bên mép đầu ông, k đánh ngất đc.
Ông chủ k tin: “Cô----”
Hạ Băng Khuynh thấy k hay, lập tức phản ứng, liều mạng chạy.
“Nha đầu chết tiết đứng lại, dám đánh tao, xem sau khi tao bắt đc giáo huấn mày thế nào!” Ném bút xuống, ông chạy theo.
Bên ngoài, xe Trác Tùy Hàng đã đến.
Anh ngồi trong xe có thể thấy Hạ Băng Khuynh quấn khăn tắm bị nam nhân trung niên đuổi theo, lập tức đến ô cũng k mở chạy đến cửa.
Kéo cửa, phát hiện bị khóa.
Mà Hạ Băng Khuynh cùng nam nhân đó cũng k biết phương hướng đi đâu.
Gấp gáp, cũng k kịp báo cho Mộ Nguyệt Sâm, anh nhìn thấy có cửa sổ, lấy đá bên đường đập cửa kính, đưa tay kéo cửa ra bò vào.
“Tiểu thư Băng Khuynh-----”Anh kêu lớn 1 tiếng, hy vọng dọa đc nam nhân đang đuổi cô.
Hạ Băng Khuynh bị đuổi hoảng loạn k có đường chạy lên lầu 2.
Cửa lớn bị khóa, cũng k đánh ngất hắn, dù s cũng kích động hắn r, đêm mưa lớn này, vụ án cưỡng giết xuất hiện trên ng cô r.
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...