“Còn có em, còn có em!” Tiêu Nhân nhảy dựng lên:”Tu Tu, nhanh bình luận, 3 mỹ nữ Giang Nam chúng em ai đẹp, em coi trọng mắt thẩm mỹ của anh đó.”
Quý Tu bất lực nhíu mày với Tiêu Nhân: “Em đừng làm loạn.”
“Nói đi, nói đi, ngta rất muốn nghe!” Tiêu Nhân lúc này như bị Lâm Chí Linh nhập, cùng với nũng nịu 1 đi k có đường về.
Người khác đều cười lén, bộ dạng đợi coi kịch.
Hạ Vân Khuynh cũng mang bộ dạng kỳ vọng.
“2 ng đừng làm khó thầy Quý nữa!” Hạ Băng Khuynh thay thầy Quý giải vây, vì bản thân cô là ng da mặt mỏng, cho nên cô có thể hiểu tâm trạng quẫn bách của Quý Tu hiện h.
“Nói chút cũng k s!” Mộ Nguyệt Sâm ở bên nhả ra 1 câu.
Hạ Băng Khuynh cạn lời nhìn anh, tên này lại bị động thần kinh ghen nào rồi.
Quý Tu thả nĩa trong tay xuống, cúi đầu trầm mặc 1 chút, rồi ngẩng lên: “Vậy tôi nói thật, hy vọng sẽ k mạo phạm mọi ng, vì tôi nói chẳng qua là ý kiến cá nhân.”
“Uhm, uhm, nhất định fai nói thật, quan trọng nhất là, em tin mắt thẩm mỹ của anh!” Tiêu Nhân nhìn anh, liều mạng truyền tải đến anh 1 câu, chọn em chọn em!
Quý Tu k nhìn cô, bình thản nói: “Băng Khuynh đẹp nhất!”
Biểu cảm cả bàn người mỗi ng mỗi khác.
Hạ Băng Khuynh rất ngại, cô mong là nói chị or là Tiêu Nhân!
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm như nhiệt độ bị hạ thấp, trong 1h sau, không khí lạnh có thể bị bao phủ.
“Quý Tu---” Tiêu Nhân tức đến nhảy lên.
“Em xấu nhất!” Quý Tu dứt khoát nhả thêm 1 câu.
Tiêu Nhân nhận đả kích: “Em xấu chỗ nào? Nhiều nhất là k đẹp bằng, ngực k to bằng, da k trắng bằng, mà em cũng thanh xuân tươi mới, hoạt bát đáng yêu, ng nhìn ng yêu, thông minh lương thiện mà!”
Nhược điểm và ưu điểm đều đủ nhiều!
Quý Tu nhàn nhạt nhìn cô: “Em quên thêm 1 ưu điểm quan trọng nhất rồi.”
“Thần kinh, điên khùng!”
“” Tiêu Nhân tức đến dậm chân rời đi, ở bên la lên: “A! Quý Tu em hận anh 1 vạn năm!”
Người cả bàn đều cười ngất!
“Thầy Quý đừng lo, hận 1 vạn năm với độ khó này, ít nhất con bé cũng fai sống 1 vạn tuổi, cho nên, nhiều nhất con bé hận anh 80 năm thôi.” Mộ Cẩm Đình nói đùa.
Hạ Vân Khuynh ở dưới bàn nhéo đùi anh: “Nhìn xem, thầy Quý cũng nói Băng Khuynh xinh đẹp, mắt thẩm mỹ này mọi ng cũng đồng ý chứ.”
“Chị, đủ rổi mà---” Hạ Băng Khuynh vỗ vai chị, ngăn cô nói, sau đó cười nhìn mọi ng: “Em đi nướng tiếp đây!”
Cô đi qua kia, vỗ lưng Tiêu Nhân 1 cái: “K fai thật sự giận chứ!”
Quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Nhân lén cười, tiện tiện nói: “Tức cái gì, tớ cố ý đó, sớm biết Quý Tu sẽ nói v, tiếp đến, tớ có thể tận tâm qua đó mượn rượu giải sầu, sau đó thuận lợi trở nên k khỏe, mà cậu vừa hay đưa tớ về phòng.”
Trời, nha đầu này giả bộ à.
Tiếp đến, họ ngồi bên đó, Tiêu Nhân giả bộ buồn bã uống rượu.
Nửa tiếng sau, Mộ Nguyệt Bạch xoa thái dương: “K biết s, tôi có chút say, mọi ng từ từ ăn, tôi về phòng nghỉ trc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...