“Cứ quyết định vậy đi!” Không quan tâm phản ánh chấn động của mọi người, Mộ Nguyệt Sâm dứt khoát hạ quyết định.
“Tôi không---”
Hạ Băng Khuynh phản kháng yếu ớt, cô gấp gáp nhìn Hạ Vân Khuynh, hi vọng chị cô có thể lúc này đang dầu sôi lửa bỏng.
Ai ngờ, chị hình như không chung suy nghĩ với cô, không nhưng không giúp cự tuyệt, còn ủng hộ cực kỳ.
1 đàn quạ bay trên đầu cô.
Hu.
Sao lại như vậy!
Hạ Băng Khuynh sụp đổ ngồi trên ghế, linh hồn bay đi đâu mất rồi.
Mộ Lâm Nguyệt đang ngồi xem báo vui vẻ nói lên: “Nguyệt Bạch của chúng ta được giải rồi, tuần san thời đại Mỹ bình luận, Mộ Nguyệt Bạch là nghệ sĩ làm gốm vĩ đại nhất thời đại.
“Anh hai thật lợi hại!” Mộ Lưu Huyền mặt sùng bái.
“Ài, cũng không biết chừng nào nó mới muốn về nhà.” Mộ Cẩm Đình nhẹ than 1 tiếng.
Trong số người đang ngồi chỉ có Mộ Nguyệt Sâm là không có biểu cảm.
Qua vài ngày, Mộ Lưu Huyền đột nhiên bị trường đưa sang Hàn trở thành học sinh trao đổi.
Đối với Hạ Băng Khuynh mà nói như sét đánh ngang tai!
Vì điều này thể hiện, sau này mỗi sáng cô đơn độc ở cùng Mộ Nguyệt Sâm.
Trong 1 tháng, Mộ Nguyệt Sâm đều đúng giờ đưa cô đi học, chiều nếu hơn 6h chưa về, đều gọi tra hành tung của cô.
Với lại cái gì cũng muốn quản, nhỏ đến mặc đồ gì để tóc gì cũng quản, lớn là tham gia câu lạc bộ nào, cuối cùng vì clb nào anh cũng không thích, nên dứt khoát không báo với anh.
Quả là biến cô thành vật thuộc quyền sở hữu của anh.
Hừ, tên biến thái này biến cô thành niềm vui trong cuộc sống, dùng việc ức hiếp cô để giải tỏa áp lực công việc.
Cuộc sống đại học cũng như thế mà qua 1 tháng, mùa thu cũng thế trôi đi.
Hôm nay là chủ nhật, cũng không dễ mong được Mộ Nguyệt Sâm đi công tác, sáng lúc anh đi, cô liều mạng nhịn sự vui sướng trong lòng, vẫy tay tạm biệt anh.
Nghe thư ký nói sớm nhất mai anh mới về.
Cũng có thể nói cả ngày hôm nay cô không cần nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Quá tốt rồi!
Anh vừa đi, cô vui đến la lên, được giải phóng rồi!
Trưa hẹn Tiêu Nhân đi mua sắm, chiều đi xem phim, lúc sắp 2h, cô mới mang 1 bịch bánh đậu đỏ về Mộ gia.
Cô ngân nga câu hát nhanh chóng vào phòng sách, chuẩn bị kiếm cuốn sách, tận hưởng buổi chiều 1 cách tốt nhất.
Cửa phòng bị đóng lại, cô đẩy cửa vào, trên sofa ngồi 1 người.
Ánh mắt bị vật phát sáng chiếu vào, trong thời gian ngắn bị lóa sáng.
Đó là 1 khuôn mặt thanh tú, người đàn ông mang trên mình ánh hào quang.
Bộ đồ mặc ở nhà màu đen vừa người, làm tôn lên làn da trắng như trong suốt của anh, thân hình thon cao, khí chất ôn hòa dịu dàng.
Trên tay anh cầm 1 cuốn sách, như xem rất nhập tâm, đến cô đã vào rồi, cũng không làm anh bị gián đoạn.
Người này là ai?
Không lẽ nhà có khách?
Hạ Băng Khuynh đứng bên cửa, có chút không tự nhiên, hay là cũng đừng làm phiền soái ca này, im lặng rời đi.
Nhưng, nếu đi như vậy, có chút không lễ phép, nếu người ta biết cô vào thì sao.
Bối rối 1 hồi, cô quyết định chào hỏi.
Cô kéo thẳng áo, trấn tĩnh đi qua: “Xin chào!”
Nam nhân trên sofa từ từ ngẩng đầu lên, đánh giá cô gái trước mắt, cười gập sách trên tay lại, ôn hòa nói: “Chắc em là Băng Khuynh hả!”
“Anh biết em?” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc.
“Anh là Mộ Nguyệt Bạch!” Nam nhân mặt mang nụ cười ôn hòa.
Mộ Nguyệt Bạch?
Nhị thiếu gia!
Thì ra đây là Mộ gia nhị thiếu gia!
“Lần đầu gặp, em đúng là xinh đẹp dễ thương như chị dâu nói.” Mộ Nguyệt Bạch cười nhẹ, không che giấu khen.
“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh có chút không tự nhiên cúi đầu cười.
Nụ cười của nam nhân này như gió đông nam vào mùa xuân, ấm áp, nhè nhẹ, đặc biệt thoải mái. Mà khí chất của anh như là mây trắng bay trên bầu trời đầy nắng, có cảm giác xa cách cũng rất thân thuộc.
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...