“Đạo lý ai k biết, nhưng phải khiến nội tâm tin phục, nếu chỉ nói, chẳng qua là lừa người gạt mình, hơn nữa tớ cũng đâu nói phải làm gì, vì rất hiển nhiên, Mộ Nguyệt Sâm vốn k biết tồn tại của cọng tóc, tớ cũng k ngu đến hỏi anh ấy, tớ chỉ tò mò tóc của ai? Có quan hệ gì với Mộ Nguyệt Sâm? 1 nam nhân mà đưa ví cho nữ nhân, độ thân mật có thể tưởng tượng đc,rõ ràng là vấn đề lớn đặt ra trước mắt tớ, cậu kêu tớ bơ đi, trừ khi tớ bị mù!” Hạ Băng Khuynh để sandwich và trà sữa qua 1 bên.
K muốn ăn nữa.
Tiêu Nhân nhịn k đc cười: “Cậu k fai đã hỏi rồi sao, lúc trả ví cho anh ta, hỏi thẳng như vậy, tham thiếu là ai chứ, nhìn là hiểu rõ muốn chết, anh ta trả lời cậu như vậy, ít nhất cũng có thể chứng minh 1 điều: Dù lời anh ta nói là thật hay giả, nhưng trong lòng anh ta chỉ có mình cậu!”
“Nhưng tóc đó là của ai chứ?”
“Câu hỏi k có đáp án! Theo cậu nói, đến anh ta cũng k biết, nếu anh ta cũng k biết, cậu còn muốn biết tóc của ai làm gì, ở đó mà rảnh rỗi tự kiếm chuyện lo, k bằng đừng nghĩ nữa, dù sao cũng chỉ là 1 cọng tóc mà thôi.”
Hạ Băng Khuynh thở 1 hơi, cúi đầu: “Nói cũng đúng!”
Tiêu Nhân cầm sandwich lên cắn: “Còn k cam tâm, muốn biết đc ai mới thôi? Nhưng nếu cậu tìm ra, phát hiện gian tình k thể nói thêm đc nữa, kết quả hoặc là fai chịu đựng, hoặc là chia tay, dù chọn thế nào, đến thương tâm, bây giờ 2 người là thời kỳ tình nồng thắm, cậu có gì đáng lo chứ, nắm đc người đàn ông này thì vạn sự đều ok!”
“Là cậu rộng lượng.” Hạ Băng Khuynh tức giận nói: “Nhưng, lời của cậu cũng có đạo lý, còn về thời kỳ nồng thắm, anh ta đến h còn chưa tỏ tình với tớ, cậu nói có phải ra quá đáng!”
Cô lại lấy sandwich lên.
“Cậu có thể tỏ tình mà, đến người trăm trận trăm thua như tớ còn k sợ, người có được như cậu sợ gì.”
“Đó k giống!”
“Tớ k thấy có gì khác.”
“Vì cậu k fai nữ, cậu là gia gia, còn là một gia gia mạnh mẽ!”
Tiêu Nhân điên cuồng phun máu: “Người ta là thuc nữ hiền dịu, yêu nữ Hạ Băng Khuynh, đừng hủy hoại tớ, người ta k fai gia gia, là thiếu nữ, thiếu nữ!”
Hạ Băng Khuynh cười khan 2 tiếng: “Haha, dù là thiếu nữ, cũng là thiếu nữ mạnh mẽ.”
“Người ta k làm nữa mà!” Tiêu Nhân khóc nằm qua bên.
“Thầy Quý đến rồi---”
“Đâu đâu, ở đâu---” Tiêu Nhân lập tức lên tinh thần, nhìn 4 phía.
“Hhahahaa” Hạ Băng Khuynh ôm bụng cười ngất.
“Hạ Băng Khuynh dám trêu tớ, xem tớ k làm cậu nhột chết.” Tiêu Nhân đưa 2 “móng vuốt” sờ Hạ Băng Khuynh, sờ eo, sờ cổ, còn có đầu.
“A---, a----, tớ đầu hàng đầu hàng rồi!”
Hạ Băng Khuynh nhột đến kêu la, lăn trên cỏ, cô vốn rất sợ nhột.
“Bây giờ biết sợ rồi, trễ rồi!” Tiêu Nhân mới k tha cô, đè cô trên cỏ, càng “ra tay” mạnh với cô.
Nam sinh đánh bóng rổ thấy 2 nữ sinh xinh đẹp diễn cảnh ** trên cỏ, đều đỏ mặt, có mấy người trên mặt có mụn, mụn trên mặt càng bị ép đến sưng lên, có cảm giác muốn bộc phát.
Hạ Băng Khuynh nằm trên cỏ góc mắt nhìn thấy thân hình thon cao: “Thầy, thầy Quý đến rồi, nhanh, nhanh dừng tay!”
“Lừa gạt, còn muốn dụ tớ, xem tớ làm chết cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...