Tiêu Nhân đang nói có hứng, làm sao nghe lời Hạ Băng Khuynh đc.
Mộ Nguyệt Sâm lấy bùa trên tay Tiêu Nhân qua, mở ra coi coi, giả bộ tò mò hỏi: “Trên đây vẽ gì?”
“Bùa chú! Có nó, quỷ trâu thần rắn cũng k dám đến gần, dù vậy, em vẫn cảm thấy lầu thực nghiệm âm u, oán khí đầy trời.” Tiêu Nhân vừa nói vừa biểu cảm khủng bố.
“Uhm, 2 từ này hình dung rất đúng, mỗi ngày đều đem người đi xẻ, còn đựng trong bình, có thể k có oán khí sao, đổi lại ai chết rồi bị như vậy, đều oán.” Mộ Nguyệt Sâm rất đồng ý phụ họa.
“Tam thiếu gia, k fai anh cũng cảm nhận đc chứ.” Tiêu Nhân nắm tay Mộ Nguyệt Sâm càng chặt, xông qua, bộ dạng lén lút.
“Đương nhiên, vừa bước vào, đã cảm thấy không khí đầy quỷ dị, mấy nữ sinh các cô đúng là gan to, nếu bị quỷ bám lấy, thì phiền phức rồi.”
Mộ Nguyệt Sâm vừa nói, vừa nhìn Hạ Băng Khuynh.
Lời này anh nói cho cô nghe!
Hạ Băng Khuynh vốn dĩ k sợ mấy chuyện ma quỷ, cô luôn nghĩ đó cái tay của nha đầu Tiêu Nhân chết tiết đang nắm tay Mộ Nguyệt Sâm, còn đến gần anh nói chuyện nữa.
Cô sắp bị buồn bực chết rồi.
“Tiêu Nhân rốt cuộc ăn hay k, k ăn có thể về.” Hạ Băng Khuynh bực mình nói.
Mà Tiêu Nhân vô tâm vô phế vẫn hoàn toàn k biết Hạ Băng Khuynh đang k vui, còn hỏi: “Tớ ăn, tớ đói rồi, cậu gắp cho tớ tí.”
“Muốn ăn tự gắp” Hạ Băng Khuynh khịt mũi la lên.
“Sao cậu nói lớn tiếng vậy---” Tiêu Nhân bị cô la đến hết hoofn, nha đầu này có lúc thần kinh thật sự còn thô hơn thép.
Đến Quý Tu người ngàn năm k quản chuyện bên ngoài, cũng nhịn k nổi nói 1 câu: “Em tiếp tục đến gần tai của Mộ tiên sinh, tự nhiên biết tại sao em ấy lại la lớn.”
Tiêu Nhân tuy thô kệch, nhưng k quá ngốc, cô hiểu rồi, thả tay Mộ Nguyệt Sâm ra, lè lưỡi với Hạ Băng Khuynh: “Nhỏ mọn”
Vì bị Quý Tu nhìn thấu, Hạ Băng Khuynh cảm thấy khó xử, cô lặng lẽ lè lưỡi với Tiêu Nhân: ‘Tớ chính là nhỏ mọn đó!”
“Trả cho cậu là đc chứ gì.” Tiêu Nhân dứng dậy kéo Mộ Nguyệt Sâm qua đối diện, bản thân ngồi chỗ Mộ Nguyệt Sâm, như vậy, cô có thể gần hơn nam thần của mình.
Tuy lần trc anh từ chối thẳng, nhưng k ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp tục chinh chiến của cô, ý nghĩ tiếp tục theo đuổi, sẽ có 1 ngày, cô nhất định viết tên mình vào hộ khẩu nhà anh.
Mộ Nguyệt Sâm mím môi, cô gái này cũng lém lỉnh quá, 1 tiễn song điêu*!
*1 mũi tên trúng hai con nhạn
Cô nhìn sang bên cạnh, còn cô gái ngốc nhà mình, dục vọng chiếm hữu cũng khá mạnh, tay anh tự nhiên ở sau ôm eo cô, tay chui vào áo len của cô, ở eo cô vẽ vài vòng.
Đây là câu dẫn trần trụi a a a a a!
Cơ thẻ Hạ Băng Khuynh như bị điện giật, k nhịn đc từng cơn tê dại, mặt nhỏ dần dần đỏ lên, đến đũa còn cầm k chắc.
Cô k yên xoay xoay cơ thể, thoát khỏi tay anh.
Tiêu Nhân và thầy Quý còn ở đây.
Nhưng cô còn hoang mang xấu hổ, trừng mắt với anh, tay anh càng k kiêng kị hơn.
“Băng Khuynh, mặt cậu đỏ quá!” Tiêu Nhân đối diện nói.
“Vậy sao, có thể là nồi lẩu nóng quá, tớ có chút nóng.” Hạ Băng Khuynh chột da dùng tay quạt mặt.
Cô lấy nước ép uống từ từ, vừa cảm nhận tay đang chơi đùa ở bên eo, như là đàn tam thập lục đánh gãy trong tim cô.
Răng cắn mép ly, cô cố gắng bình ổn lại.
Quý Tu bình thản gắp rau, biểu cảm trên mặt k thể nhìn thấu.
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...