Hạ Băng Khuynh chấn động.
Ý anh là, anh thành toàn lí tưởng của cô?
Còn tưởng người như Mộ Nguyệt Sâm, trong tử điển k có 2 từ thỏa hiệp, còn tưởng anh chỉ càng ngày càng ghét cô, càng ngày càng xa cách, sẽ k quan tâm cô nữa.
Mũi có chút chua xót.
“Anh muốn sờ cơ thể anh, anh kêu Ôn tiểu thư sờ đi!” Cô cố ý chua ngoa nói.
Lòng đột nhiên bị anh đánh động, mà đối với phụ nữ, tồn tại như Ôn Tử Tích, cũng là cái gai chí mạng.
Vì đó mà cô đau cả đêm, khó chịu cả đêm.
Bạn bè thì có thể nửa đêm mang về nhà, thật k tin anh k biết Ôn Tử Tích thích anh.
Mộ Nguyệt Sâm cầm tay cô để trc ngực, cơ thể đến gần cô, miệng áp gần tóc mai gần tai, thổi khí nóng xâm chiếm tim cô: “Anh càng thích tay em, từ ngực trực tiếp sờ xuống dưới---”
Tùy theo giọng của anh, anh di chuyển tay cô xuống, sờ qua cơ ngực rắn chắc sau lớp áo, rồi đến cơ bụng, còn có bụng dưới rắn chắc bình phẳng.
Nếu mà xuống thêm nữa.
Hạ Băng Khuynh mở to mắt, gấp đến muốn thu tay mình lại: “Mộ Nguyệt Sâm, đây là đang ngoài đường!”
Anh điên rồi sao!
“Cơ thể anh thế nào?”Mộ Nguyệt Sâm trêu chọc.
“Không thế nào cả.” Hạ Băng Khuynh lắc đầu, nhìn thấy có ng tới, gấp đến trán xuất hiện tầng mồ hôi: “Có người đến, nhanh thả em ra, anh nghe k, đừng đùa nữa.”
“Vậy trả lời câu hỏi lúc nãy cho đàng hoàng, anh nghe đc đáp án khiến anh hài lòng thì thả em ra.”
“Anh---” Mắt thấy bạn học kia nhìn qua rồi, mà Mộ Nguyệt Sâm còn k có ý thả cô ra, k chỉ vậy, còn đang kéo xuống, cô đầu hàng rồi: “Đc rồi, cơ thể anh rất tuyệt, da thịt rắn chắc, cực kỳ cường tráng, gợi cảm đến muốn lấy mạng, đc chưa.”
“Đều nói thật chứ!”
“” Tự luyến!
Lúc bạn học kia sắp qua đến, anh lấy tay cô, đổi thành nắm lấy.
Hạ Băng Khuynh tùy anh nắm tay cô đi, tay anh rất lớn, rất ấm, khiến tay cô bị bao vây trong sự ấm áp, rất muốn cứ thế cho đến ngày tận thế.
Vết thương khó chịu trong lòng từ từ đc hóa giải.
Hành động đơn giản của anh khiến cô khó chịu như vậy, cũng dễ dàng đc anh trị khỏi, anh cứ thế dễ dàng nắm đc hỉ nộ ái ố của cô, khống chế đc tim cô, như là con cờ để ở trên bàn cờ vậy.
Đột nhiên k dám tưởng tượng nếu 1 ngày cô lại chịu tổn thương, mà anh k muốn trị thương cho cô nữa, cô nên làm gì, trong lòng đột nhiên sợ hãi.
Thì ra yêu 1 người k chỉ có thể trở nên xúc động, mà còn khiến người khác yếu đuối và nhát gan.
Mộ Nguyệt Sâm đưa Hạ Băng Khuynh lên xe.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh thật sự k có tình cảm với Ôn Tử Tích?” Hạ Băng Khuynh hỏi, cô nhất định fai có đáp án khiến mình yên lòng.
“ANh nói rồi, anh với cô ta là bạn, vì là bạn nhiều năm, lại có tiếp xúc về công việc, cho nên k thể đứt quan hệ, hôm qua chỉ là kí hợp đồng mà thôi.” Mộ Nguyệt Sâm đưa tay xoa mặt cô, hi vọng cô có thể hiểu.
Hạ Băng Khuynh kiên định gật đầu: “Đc, em tin anh!”
Cô thà ngây thơ tin tưởng, cũng k muốn nghĩ bậy, khiến bản thân như oán phụ đa nghi.
“Thật sự tin?”
“Đương nhiên, em tin anh, nhưng k tin Ôn Tử Tích, cho nên, sau này có thể đừng tối vậy còn mang cô ấy về nhà, thật sự k tốt!” Hạ Băng Khuynh phiền não nói.
“Nghe có vẻ rất có đạo lý.”
“Đương nhiên, cũng k thể tối còn mang về chung cư!”
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...