Nói xong, cô tức giận đứng dậy, nặng nề đi ra ngoài.
“Hạ Băng Khuynh, em đứng lại cho anh---” Mộ Nguyệt Sâm ở sau kêu cô.
Hạ Băng Khuynh giả bộ k nghe.
Quá đáng mà!
Đêm khuya, Hạ Băng Khuynh nằm trên giường, lòng buồn bã, cô trc h chưa từng nghĩ tình yêu và lí tưởng sẽ mâu thuẫn nhau.
Nếu để 2 thứ này lên bàn cân, cô nên chọn cái nào mới tốt?
Nghĩ đến buông tay Mộ Nguyệt Sâm, lòng liền đau.
Cô k muốn buông, lần đầu nếm đc ngọt ngào trong đời, cô tham luyến mùi vị đó, cũng nguyện ý vì nó xông lên.
Nhưng nghĩ đến hôm nay thái độ và phê bình của anh đối với nghề pháp y, nếu chọn anh, sớm muộn cô cũng phải từ bỏ pháp y, tuy từ bỏ lí tưởng k quá đau khổ, nhưng tương lai đc kế hoạch sẵn trong đầu sẽ biến mất, trở nên trống rỗng.
Người sống trên đời, cũng k thể dùng tình yêu để nuôi sống cả đời.
Vì cái này, cô rối cả đêm, k ngủ ngon đc.
Sáng sớm hôm sau, cô đang ở trong chăn đã nhận đc điện thoại của thầy Quý.
“Hạ Băng Khuynh, 10h tối ngày mốt, ở phòng thực tập dưới lầu đợi tôi!” Bên kia đth, giọng thầy Quý rõ ràng bình thản.
Hạ Băng Khuynh cầm đth, rất lâu k đáp.
Cô k ngờ thầy nhanh v đã xếp đc lịch, cô là đi hay k đây?
Nếu đi, Mộ Nguyệt Sâm có cảm thấy cô đầy mùi tử thi, từ đó ghét cô, từ từ sẽ lạnh nhạt với cô?
“Em đang do dự cái gì?” Giọng Quý Tu truyền đến.
Anh chuẩn xác đoán đc nguyên nhân cô k trả lời.
“Em---” Hạ Băng Khuynh cắn răng: “Thầy Quý, em k biết có nên tiếp tục đi con đường này.”
“Loại do dự này tôi k giúp đc e, vì mỗi ngày nội tâm đều khác nhau, có người nguyện ý bán mạng vì tiền, có người bán mạng vì tình cảm, chỉ có số ít người trung thành với ước muốn ban đầu của bản thân, đc rồi, 10h tối mốt tôi sẽ đến đó 1 lúc, nếu em k đến, tôi đi, tạm biệt!”
Chưa đợi Hạ Băng Khuynh đáp, anh đã cúp máy.
Người quá rập khuôn!
Hạ Băng Khuynh lấy đth khỏi tai, dựa vào gối ngây người, thầy Quý đã nói rõ, muốn làm gì, đều do cô quyết định.
Nằm 1 chút, cô mệt mỏi đứng dậy.
Thời gian k còn sớm nữa.
Nhớ lại hôm qua, cô từ sớm đã nhắn tin cho anh, trên đường đều vui vẻ như vậy, hôm nay, liền rơi vào sự lạnh lẽo.
Đợi cô xuống lầu, phòng ăn đã đầy người.
“ Băng Khuynh, hôm nay để Nguyệt Bạch chở, cậu ta rảnh.” Hạ Vân Khuynh nói trc.
Hạ Băng Khuynh tâm trạng mệt mỏi, nghe chị nói vậy, vô thức nhìn Mộ Nguyệt Sâm trc, thấy anh k có biểu tình, bộ dạng k giành giật, tâm trạng cô càng buồn hơn.
“Dạ đc!” Cô vô thức đáp, kéo ghế ngồi xuống.
Nghe cô đáp, tay Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, nâng mắt nhìn cô, trong lòng buồn bực.
Sr mấy bạn hôm nay bận quá chỉ up đc 2 chương thôi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...