Mũi Mộ Nguyệt Sâm từ tốn phì 1 hơi, quay người, uy hiếp híp mắt nhìn: “Em k khóa?”
“Đúng, k khóa, k khóa, chính là k khóa!” Hạ Băng Khuynh trừng lại anh, mắt híp lại, đọ mắt ai nhỏ đúng k.
“Vậy lát e đừng hối hận.” Mộ Nguyệt Sâm chầm chậm đi về phía cô, cởi áo ngoài ra, kéo lỏng cà vạt, mở nút cổ áo, từ từ áp bức.
“Anh anh định làm gì?” Hạ Băng Khuynh lùi về sau, tim đập càng nhanh: “Mộ Nguyệt Sâm, đây là ở dưới lầu! Mộ Nguyệt Sâm, đừng làm bậy!”
“Anh muốn làm bậy thì sao?” Anh nói rất tự nhiên, tiếp tục kéo dây nịt.
Hạ Băng Khuynh liếm môi, hoang mang nhìn về phía cửa, đưa tay đầu hàng: “Em sợ anh rồi, em đi khóa cửa!”
Cô k mặt dày như anh, nếu có người đi qua phải làm sao, bây giờ đi khóa cửa, vẫn tốt hơn 2 người quần áo k ngăn nắp, còn bị nhìn thấy.
Vừa quay người, đi ra vài bước, eo đã bị kéo lại, cả người bị kéo khỏi mặt đất.
“Mộ Nguyệt Sâm---” Hạ Băng Khuynh thấp giọng kêu, đánh lên lưng anh.
Nam nhân này, trong cốt cách toàn là thổ phỉ!
Cơ thể như bao cát bị ném xuống sofa, cơ thể cao to cường tráng theo đó áp xuống, áp đến cô thở k nổi.
“Anh nặng quá. em sắp bị đè chết rồi!” Hạ Băng Khuynh đẩy anh.
Mộ Nguyệt Sâm k quan tâm lời ai oán của cô, ấn lấy cằm tinh tế dễ thương của cô: “Hạ Băng Khuynh, em sợ Hạ Vân Khuynh như vậy?”
“Chị ấy là chị em!”
“Là chị thì sao? Cuộc sống của em, lựa chọn của em, k lẽ còn quan tâm sở thích của cô ta? Sau này động phòng có cần kêu đến giám sát k?”
“E cũng đâu nói chọn anh.” Hạ Băng Khuynh quay đầu, giận dỗi bĩu môi, nhỏ tiếng nói.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, kéo mặt cô lại: “E nói gì?”
Hạ Băng Khuynh trừng anh: “E nói tính anh có thể tốt hơn chút k, tính cách xấu như vậy ai sẽ thích anh? Đầu gỗ!”
“Nha đầu chết tiết, dám giáo huấn anh?”
“E chính là giáo huấn anh, ai bảo anh EQ thấp, dù sao nếu anh cứ tiếp tục đối đầu với chị em là k đc, anh --- tự nghĩ cách đi.”
Nói đến cùng, mặt nhỏ của cô có chút ngẩng lên.
Mộ Nguyệt Sâm thả cằm cô ra, đứng lên từ ng cô, thuận thế kéo cô lên, ôm lên đùi: “Chuyện này trc để qua bên, nói anh nghe, lúc này mới nói nhỏ gì với thầy Quý đó?”
“K có gì, em kêu giúp e học bù.” Hạ Băng Khuynh trà lời anh, vừa nhìn về phía cửa, sợ có người đi qua.
“Chỉ đơn giản vậy?”
“Có thể phức tạp thế nào chứ!”
Mộ Nguyệt Sâm bắn lên trán cô 1 cái: “Vậy tại sao lén nói?”
“Shh---” Hạ Băng Khuynh xoa trán: “Mộ Nguyệt Sâm anh thật k hiểu lòng ng tốt, em là vì anh mà lén lút, anh quên lần trc e bệnh anh nói dối em đi chơi với bạn sao, em có thể nói quang minh chính đại sao.”
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm ôn nhu lại: “Vậy kêu hắn dạy bù thì dạy bù, kéo tay làm gì, dùng mỹ nhân kế?”
Hạ Băng Khuynh thật sự k biết nói gì: “Cái gì mỹ nhân kế, anh tưởng thầy Quý háo sắc như anh, người ta chỉ có hứng thú với tử thi, em kéo tay là vì thầy ban đầu từ chối lời cầu xin của em, em cầu xin mới kéo tay thầy.”
“Sau đó đồng ý rồi, vẫn là mỹ nhân kế!” Mộ Nguyệt Sâm cười lạnh.
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...