“Ai yo yo, nói tớ dâm, nhưng k biết ai hôn nam nhân trên xe, còn sáng sớm kéo áo nam nhân ra.”
“Tớ kéo áo nam nhân ra hồi nào?” Hạ Băng Khuynh nói có chút chột dạ.
“Sáng qua đó, tớ nhìn liền biết 2 người có gì lén lút, kéo áo khoác của anh ta ra động tác tự nhiên lưu loát như vậy, k đến độ thân mật nhất định, sao có thể k ngại, hơn nữa, bút đến bên mé túi của anh ấy, nếu k fai đã từng sờ cơ thể của anh ấy, sao biết anh ấy để bút ở đó?” Tiêu Nhân phân tích rõ ràng, bộ dạng như Sherlock Homes.
Hạ Băng Khuynh kinh ngạc ngây người!
Cô hoàn toàn k biết hành động vô ý thức của mình lộ ra nhiều sơ hở vậy.
Đến Tiêu Nhân hơi thông minh cũng nhìn ra cô và Mộ Nguyệt Sâm quan hệ k bình thường, đừng nói là Mộ Nguyệt Bạch tên hồ ly già giảo hoạt và thầy Quý tâm tư kín đáo kế bên.
Cho nên nói hôm qua cô hoàn toàn bị lộ rồi!
“K còn gì để nói rồi, nhanh nói với tớ, 2 người bắt đầu khi nào? Thời gian trc k fai nói tuyệt đối k có khả năng sao, cậu k fai thích nhị thiếu sao, sao quay đầu lại, liền với tam thiếu tình chàng ý thiếp rồi, phương hướng chuyện tình cũng quá bất thường rồi.” Tiêu Nhân tò mò muốn chết.
“Cậu muốn biết à” Hạ Băng Khuynh ôn hòa nhìn cô, nhìn cô lộ vẻ như chó thèm xương, nói với cô 1 câu: “K nói cho cậu nghe!”
Kéo tay cô xuống, kéo cặp, đi nhanh về trc, như nhảy chân sáo vào trường.
Tiêu Nhân ở sau k dám tin bản thân bị chơi, theo sau la: “Hạ Băng Khuynh đáng chết, cậu thật biết giả ngây, hôm nay k nói tớ biết, bản cô nương bám dính chết cậu.”
Cho nên, từ tiết 1, cô liền hành hạ cô, cứ thể cho đến tiết thể dục chiều, Hạ Băng Khuynh cuối cùng bị đánh bại bởi con ranh tám chuyện, cô đầu hàng, nói chuyện của Mộ Nguyệt Sâm cho cô nghe.
Nhưng đoạn thời gian ở ANh, cô tạm thời giấu.
“Thì ra từ đầu đã lén lút, đc đó, tình cảm mà, luôn là sớm k bằng đúng thời điểm, như là bị trúng tà vậy, là sùng bái thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu logic nào, cũng k đủ điều kiện!” Tiêu NHân cười như hoa hướng dương.
“Nhưng, tớ k biết a ấy thích tớ thật k, anh ấy k tỏ tình với tớ bao h.” Hạ Băng Khuynh cũng nói khổ não của bản thân cho chị em nghe.
“Cậu ngốc à, cậu tưởng anh ấy làm nhiều vậy, nếu k thích cậu, vậy thật kỳ lạ, nhưng tính của tam thiếu k đoán trc đc, có vẻ hơi chậm 1 chút, đợi đi, sẽ tỏ tình thôi.” Tiêu Nhân khẳng định đáp.
Nghe Tiêu Nhân nói, lòng Hạ Băng Khuynh yên tâm nhiều.
Đường bóng râm ngoài sân trường, thầy Quý cầm mấy cuốn sách đi ngang, trên người mặt đồ tây màu xám kiểu nghiêm trang của Anh Quốc, mắt k nhìn nghiêng, biểu cảm trầm ổn, toàn thân phát ra sự cấm dục, trên người anh tueyejt đối k xuất hiện hơi thở của **.
Nhưng nam nhân càng như vậy, nữ nhân càng đổ nhiều.
Nơi anh đi qua, đều là tiếng kêu k biết xấu hổ của nữ sinh.
Tiêu Nhân ôm mặt si mê nhìn.,
Hạ Băng Khuynh cười: “Cô thật sự fai ngậm cục xương khó xơi như thầy Quý sao? Tớ cảm thấy thầy Quý như k cần nữ nhân.”
- -------- ----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...