Cuộc Sống Vô Sản Chết Tiệt!

Từ sau sự việc lần đó, Tô Bình ở với Thiếu Thần cũng trở nên tự nhiên hơn hẳng. Mà phương diện kia dù Thiếu Thần có đòi hỏi làm sao, Tô Bình điều tận lực đáp ứng, hai người ở với nhau hòa hơn đến lạ.

Một buổi tối, Thiếu Thần bắt gặp Tô Bình đang lên máy tính của hắn để tìm việc. Thiếu Thần cả người ẩm ướt vừa mới tắm xong liền sáp đến, mặt kệ làm ướt Tô Bình, nằm đèn lên người anh, nhìn vào màn hình:

“ trang việc làm? Anh muốn tìm việc khác sao?”

Tô Bình bị Thiếu Thần đề lên cũng đã quen, hơn nữa dù làm ẩm ướt bộ đồ của cậu cũng mặc kệ, mắt không rời màn hình đáp:

“ đúng vậy? Phải tìm việc chính rồi, cứu làm như vầy, càng ngày càng giống như bị cậu bao nuôi vậy?”

“ bao nuôi không tốt sao, người ngoài kia muốn tìm kim chủ như tôi hơi bị khó đấy?”

Tay Thiếu Thần đã lần mò vào trong áp lên bụng Tô Bình để ủ ấm, còn thảo mãn thở ra một hơi. Nghe Tô Bình thở dài nói:

“ không được, tôi thấy nam nhân vẫn nên có chí hướng riêng thì hơn “

Thiếu Thần mặc kệ chí hướng của anh, tay đã bắt đầu lột quần của Tô Bình. Miệng nói:

“ tôi nay hầu ông chủ cậu cho tốt, mai tôi giới thiệu anh một công ty của bạn, đãi ngộ rất ổn?”

Tô Bình mặt kệ cái tay càng quấy, xoay người, vẻ mặt vui mừng:

“ thật sao?”

“ ừm, nào dạng chân ra “

“ cậu nhẹ chút, hôm qua vẫn còn đau “


“ đau? Chỗ này sao?”

Miệng thì nói đau nhưng Tô Bình vẫn bị Thieus Thần đầu bỡn đến thần hồn điên đảo.

Ngày hôm sau, y như lời Thiếu Thần, đưa cho cậu một cái địa chỉ công ty .

Tô Bình liên hệ với bên kia rất nhanh nhận được lịch phỏng vấn, như được đánh tiếng trước mọi thứ đều suôn sẽ nhanh chóng thông qua, tuy lần đầu đi cửa sau có hơi bỡ ngỡ nhưng mà Tô Bình sau một thời gian dài mới quay về nghề chính của mình tất nhiên vui mừng vô cùng. Muốn làm gì đó để cảm ơn Thiếu Thần, nhưng suy đi nghĩ lại, hình như có mỗi phương diện kia là Thiếu Thần cảm thấy thích thú.

Tô Bình cuối cùng vẫn mua một chiếc đồng hồ giá cả tầm trung, đóng gói trong một chiếc hộp cũng khá sang trọng. Xem như quà cảm ơn.

Buổi tối trên đường đi làm về thì cứu cầm trên tay Mân mê nhìn mãi. Không biết tên kia sẽ có biểu cảm như thế nào?

Lúc hai người tắm cùng nhau đi ra, Thiếu Thần đứng trước gương lau tóc, Tô Bình rón rén ra chỗ tủ để giày, lấy chiếc hộp buổi chiều mình vừa để đó, đem đến, khoe với Thiếu Thần:

“ Thiếu Thần, Tôi có quà muốn tặng cậu “

“ hửm, nay sao lại mua quà? “

“ thì người yêu chẳng phải nên tặng quà cho nhau sao?”

Thiếu Thần lần đầu nghe hai chữ này từ Tô Bình vậy mà cảm thấy tâm trạng tốt lên trông thấy, câu ta vui vẻ đi đến bên cạnh, nhìn Tô Bình mở ra cho gã xem bên trong. Chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường, nhưng Thiếu Thần lại rất hứng thú. Gã lấy ra để Tô Bình đeo vào tay, đưa tay lên phía trước nhìn ngắm.

“ mắt chọn cũng tạm “

“ mỏi mắt lựa chọn đấy, cậu còn bảo là tạm, có biết khen không vậy?”


“ được rồi, tôi thích lắm “

“ thật sao “

“ ùm “ gã cười kéo Tô Bình đến bên cạnh, vòng tay ôm lấy, ghì cằm lên vai nhìn vành tai Tô Bình nói:

“ có một cái này còn thích hơn, mà không biết anh Tô Bình có đồng ý không?”

Tô Bình bị cái giọng nhẹ nhàng này làm cho tay chân bũn rũn. Đưa tay ôm lấy cậu ta, hỏi: “ chuyện gì? Nếu làm được, không phạm pháp tôi đều làm cho cậu”

“ thật sao?” Thiếu Thần vừa nghe liền vẻ mặt vui mừng nhìn anh hỏi lại chắc chắn. Tô Bình nhìn cái vẻ mặt ấy, thầm nói, “ dù thế nào cũng muốn làm cho cậu ấy bằng được”

***

Chiều thứ bảy, công ty của Tô Bình chỉ làm tới ba giờ chiều sẽ được tan làm sớm. Tô Bình cũng nhanh chóng xử lý mấy job nhỏ trong tay để gửi lên nhóm bàn giao, có chỉnh sửa gì thứ hai cậu vào sẽ điều chỉnh sau. Mười bốn giờ bốn lăm Tô Bình hoàn thiện rồi gửi lên nhóm, tắt file chuẩn bị thu dọn. Nhưng đang dọn đồ trên bàn thì bị trưởng phòng Hoàng gọi vào. Tô Bình đang nghi hoặc bước vào phòng, Hoàng Kiển liền gọi cậu đến gần, vẻ mặt khó xử nói: khách hàng mới nhắn tôi, cái này họ cần gấp vào ngày mai, chỉnh sửa cũng không nhiều, cậu Tô Bình chịu khó ở lại điều chỉnh cho họ một chút ha. Xem như tính tăng ca. Cậu giúp tôi cái này ha.

Tô Bình nhìn yêu cầu chỉnh sửa trong tim nhắn khách hàng gửi đến cho Hoàng Kiển, thấy cũng không nhiều. Hơn nữa bình thường cậu làm ở đây, trưởng phòng Hoàng còn rất chiếu cố cậu, hướng dẫn lúc cậu mới vào đặc biệt ân cần. Nên Tô Bình hỗ trợ chút này cũng không sao.

“ anh gửi yêu cầu của khách qua cho em đi, em điều chỉnh rồi gửi cho khách luôn ạ “

“ vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu nhé “

“ dạ công việc thôi mà, vậy em ra ngoài trước “


“ được “

Mọi người trong văn phòng rất nhanh thu dọn rời đi, Tô Bình trước màn hình, chăm chú chỉnh sửa bản vẽ. Cậu tập trung quá nên khi có người đứng phía sau cũng không nhận ra. Mãi đến khi Tô Bình thâu hơi mỏi mắt, nhắm mắt ngữa ra sau mới chớp thấy một người ngồi ở ghế phía sau nhìn mình chăm chú.

“ hi “

“ a, cậu đến lúc nào vậy, làm tôi hết hồn “

“ ha ha, mới thôi “ Thiếu Thần đứng dậy khỏi ghế đi đến cạnh anh nhìn từ phía trên xuống dưới của Tô Bình, giọng cổ quái nói:

“ bộ dạng anh ăn mặc ngồi làm nghiêm túc như thế này, lần đầu em thấy đấy, rất mới mẻ, rất thích nha “

Tô Bình nghe Thiếu Thần nói thì liền đỏ mặt. “ cái … này … ngày nào cậu chẳng thấy tôi mặc đồ đi làm “

“ sao giống nhau, lúc anh mặc đồ đứng đó và mặc đồ chăm chỉ ngồi đây, khác biệt “

Tô Bình lảng qua chuyện khác hỏi:

“ cậu tới đây làm gì vậy?”

“ đến làm việc e nói với anh mấy hôm trước “

Thiếu Thần cưới áp sát, cúi ngừoi hôn Tô Bình.

“ việc …?”

Tô Bình chưa chuẩn bị gì đã bị hôn, làm đầu óc lú lẫn cả lên. Cậu bị hôn đến mơ màng mới được thả ra. Vừa bình tĩnh lại liền nhìn đến chiếc camera trên góc Trần nhà, mặt đỏ tía tai muốn đẩy thiếu Thần ra

“chỗ này còn có máy quay”

“ không sao? Em tắt cả rồi?”


“ tại sao lại tắt?” Tô bình hỏi đến đó bắt gặp nụ cười cảu Thiếu Thần thì vỡ lẽ, cậu càng đỏ mặt tợn.

“ cậu muốn …?”

“ chẳng phải hôm trước anh đồng ý với em rồi sao?” Nói rồi ta đã động thủ “ đến lúc tặng quà cho người yêu rồi “

“ nhưng mà chỗ này?”

“ chính miệng anh đồng ý rồi!”

Thiếu Thần này ra bộ dạng ủy khuất. Tô Bình luôn chịu thua trước bộ dạng này của cậu ta.

“ yên tâm, không có ai đâu. Anh xoay người lại, dựa lên bàn làm việc đi “

“ a, sau này … làm sao tôi còn làm việc được đây?” Tô Bình lặng lẽ vì hiệu suất công việc sau này mà rơi mấy giọt nước mắt.

Thiếu Thần tại chỗ ngồi của Tô Bình đổi qua hai tư thế. Làm cho Tô Bình bắn đầy bên trên. Còn đổi qua mấy chỗ nữa mới chịu đỡ cậu chân run run xuống dưới lầu, lên xe trở về.

Tô Bình hôm thứ hai đầu tuần phải chiến đấu tâm lý bảy bảy bốn mươi chín lần mới dám bước vào văn phòng. Bắt gặp ai nhìn hướng mình cũng cảm thấy chột dạ. Làm việc đều trong trạng thái khẩn trương. Phải suốt mấy tuần mới quen hơn. Mà suốt mấy tuần ấy, cứ cuối tuần là Tô Bình bị gửi thêm việc để ở lại làm ngoài giờ. Dần dần Tô Bình cũng nhận ra có gì đó kỳ lạ. Hôm sau đến trưởng phòng cậu cũng không dám nhìn thẳng.

Mãi đến một tháng sau. Thiếu Thần coi như hết cảm giác mới mẻ mới chịu dừng lại. Tô bình sau một tháng bị đày đọa liền sụt mất hai cân. ngồi làm không lúc nào không nhớ đến trên chiếc bàn này mình đã làm những gì.

Tô Bình trong một lần bắt gặp một vài giấy tờ có tên công ty mình ở trên bàn của Thiếu Thần, đi hỏi cậu ta thì được nhẹ nhàng trả lời:

“ công ty đó à? em có một nửa cổ phần, đầu tư lúc mới về nước, làm ăn coi cũng tạm, mà em chưa nói cho anh biết sao? “

“ ủa? vậy là cậu đổi công việc có tác dùng gì?” Tô Bình ấm ức nghĩ.

End.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận