Sáng sớm Tô Bình mệt mỏi trở về nhà. Lúc tới dưới căn hộ cậu thuê thì thấy có điềm rồi.
Mọi người tụm năm tụm ba ở đó đông vui như hội xe cứu hỏa đậu ở dưới lầu. Tô Bình ngẩng đầu nhìn. Thấy phía trên, tại một căn phòng khói bay ra từ cửa thông gió phía trên, Tô Bình nheo mắt lại mới nhìn rõ được:
“ mẹ nó, kia chẳng phải căn hộ của mình hay sao?”
Trên không cháy dưới không cháy, hai bên cũng lành lặng vô thương, có mỗi phòng cậu là cháy, đây là cậu đen cỡ nào.
Cô chủ nhà mặt nặng mày nhẹ đứng nơi cửa đã bị mở toang hoát. Giọng tiếc thương:
“ mọi người thấy có khói bóc ra, mới hỏi hoàng nhau, dập tắt kịp thời, không làm lan sang bên cạnh. Hình như là do chập mạch điện.”
Tô Bình nhìn căn phòng lõm chõm mảnh đen. Cái gì cũng bị ngọn lửa xém qua vừa đủ để vứt đi. Không một món đồ nào còn nguyên vẹn.
“ ngọn lửa này tài tình thật “
Chủ nhà khó xử nhìn cậu, muốn bàn chuyện giải quyết tàn cuộc.
Cuối cùng Tô Bình đành hẹn ngày xin nghỉ để đến dọn sau.
Sự cố mạch điện đều là ngoài ý muốn. Hai bên mỗi người tất nhiên chắc chắn bị thiệt hại. Tô Bình mất hết đồ đạc, chủ nhà phải cải tạo lại mọi thứ. Thành thử Cậu buộc phải dọn đi ngay. Không có nơi nào đi, không đồ đạc, trên người còn mỗi bộ đồ nhân viên với chiếc quần cọc in hình một con vịt vàng đang treo trên xào.
Tô bình tay trắng đứng trước cửa khách sạn lúc hai giờ chiều.
Thiếu Thần đang ngồi ở bộ bàn ăn nơi sảnh tiếp khách, uống trà đọc báo, thanh nhàn vô sự.
Thiếu Thần thấy Tô Bình lại ở đây giờ này không khỏi đưa mắt nhìn, gã như kinh ngạc dữ lắm hỏi:
“ sao đến sớm vậy kìa, tôi không trả thêm giờ cho anh được. Làm chuyện khác thì còn có thể suy nghĩ lại “
Tô Bình nhọc lòng nghĩ “ hay quá, tự nhiên chạy đến đây rồi “. Nhưng nhanh chóng lấy lại tin thần nói:
“ chuyện là tôi sáng nay trở về, trên đường có gặp kỳ ngộ, được một vị tiên nhân chỉ điểm liền có khả năng trừ tà diệt quỷ đặc biệt hiệu quả, đột nhiên nhớ đến lời cậu chủ nói hôm qua, không thể có tài mà không dụng võ được.”
Thiếu thần khoanh tay trước ngực, lông mày nhếch lên cười hỏi:
“ nên là?”
Tô Bình: ” Tôi chuyển đến đấy ở được không? Chỉ là tạm thời “
Thiếu Thần khó nghĩ: “ chỗ này không có phòng cho nhân viên “
Tô Bình dứt khoác: “ vậy thì phòng cậu chủ cũng được, phải làm khó cậu chủ rồi “
Thiếu Thần hài lòng: “ ha “. Tiếng này làm Tô Bình thấy lòng mình nao nao.
Thế nên Tô Bình dọn đến, hai ngày sau đó đều phải trở về dọn dẹp cái mớ cháy xém ở nhà cũ. Thanh lý hiện trường trả lại nhà, chấm dứt hợp đồng.
Tô Bình chuyển sang làm ca ngày, lý do là bởi vì Thiếu Thần dạo này ăn ngủ rất điều độ, tối ngủ đúng giờ sáng chay lười tùy hứng, theo như thiếu thần nói thì lịch sinh hoạt phải giống nhau thì mới được.
Thiếu Thần không mở “hầm ngầm”, ít ra ngoài ban đêm hơn. Gã không bận đêm nhưng lại bận ngày. Tin tức Thiếu Thần bị bệnh vậy mà khiến bọn họ tin xái cổ. Thông tin trọng yếu đều nằm trong cái đầu này, trước đây như một sợi dây trói buộc bọn họ, nay thì cái đầu đó có vấn đề, một vài người thử nghiệm, đều không sao, người này kéo theo người kia, cả đàn ngựa tháo dây cương.
Giám đốc đường là một người trong số đó, gã qua lại với một vị chính trị gia. Vị kia vừa hay có trong tay một một mỏ khoáng sản mới phát hiện. Giao cho ai thì còn đang xem xét. Giám đốc Đường thèm nhỏ dãi đã lâu. Ngặt nổi không chỉ có mình gã. Thiếu Đường cũng đang nhắm đến. Mà xui làm sao thằng con trai của vị kia dùng chất kích thích tại Haize trên địa bàn của Thiếu Thần, còn trong cơn phê thuốc, ép chết một nữ nhân viên. Để ém xuống vụ này, Thiếu Thần liền lấy cái mỏ kia làm giao dịch. Vẫn đang trong thời gian thương lượng căng thẳng. Người bên ông ta suốt ngày đến chỗ họ ăn uống thoả thuê, hóa đơn đều ghi nợ. Bên này không nhường bên kia không nhịn. Đùng cái cậu ta xảy ra tai nạn. Chẳng biết nên ăn mừng sao mới phải.
Giám đốc Đường được đà. Dạo này kề kề cận cận vị chính trị kia một bước không rời, hai người rỉ tai nhau chuyện gì không ai hay, chỉ thấy chỗ Thiếu đường báo đến. Nhân công của bọn họ bên chỗ công trường bị thương rồi. Nói là sự cố do kỹ thuật bên họ.
***
Tô Bình từ ca tối chuyển sang ca ngày, bây giờ thì từ sảnh chuyển lên văn phòng cách phòng ngủ của Thiếu Thần một bức tường. Như thế nào cậu lại thấy mình cả ngày chỉ còn xoay quanh vị kia. Đến người giúp việc trên này cậu ta cũng gạc bỏ rốt ráo. Nghiêm trọng nhất là buổi tối thiếu thần đòi hỏi phương diện kia, mà Tô Bình thì không cách nào cưỡng lại.
Suốt nửa tháng cậu liền cảm thấy cuộc sống như vậy là không có chí tiến thủ, con đường tương lai của mình sau này rồi sẽ đi về đâu?
Tô Bình một đêm đề cập đến cái việc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...