Cuộc Sống Vô Sản Chết Tiệt!

Buổi sáng Tô Bình bị con mèo của Thiếu Thần cọ làm cho tỉnh lại. Cái đứa này lâu nay đi theo giai, bây giờ cạy mà biết đường về, Tô Bình đẩy nó ra, mắt nhắm mắt mở, nhìn gương mặt đang ngủ say ở đối diện dần dần rõ ràng.

“Lúc ngủ,nhìn đẹp thật đấy?”

Tô Bình lẩm bẩm. Lúc cậu mang cái dáng đi đáng xấu hổ kia ngang qua quầy liền bị một trận chế giễu của Cao Viên. Tô Bình đã quen mặt kệ cậu ta. Chuẩn bị gom đồ trở về phòng. Cao viên nhìn cái kiểu, cúi người không dám cúi mạnh kia, thì cười hỏi:

“ sao anh không chuyển sang ở cùng cậu ta luôn cho rồi?”

“ chúng tôi không thân thiết đến vậy?”

“ cái gì cũng làm rồi mà còn bảo không thân thiết?”

“ là 419 đó, cậu nghe cái đó bao giờ chưa?”

“ xí”

Một lần là Cao Viên hỏi vậy. Tô Bình thấy quan hệ của mình với Thiếu Thần đâu phải tình nhân, nói chung chuyện này kỳ cục lắm.

Lại qua mấy hôm, Tô Bình trực bên dưới thì ít, mà ở trong phòng của Thiếu Thần thì nhiều, sáng sớm còn chưa chờ người kia tỉnh đã chuồn về nhà. Không khác gì đi ăn hàng rồi phủi Mông bỏ đi. Tuy người đau Mông là cậu.


Dăm ba lần, Một hôm sau khi làm xong, hiếm khi cả hai còn tỉnh táo để nói chuyện phiếm. Thiếu Thần ngón tay vuốt lên vuốt xuống cằm của Tô Bình, ngón tay lắm lúc thì đảy môi đầu giỡn với chiếc lưỡi của Tô Bình, chơi rất vui:

“ dọn qua đây đi, sáng dậy không có người bên cạnh, cứ thấy như anh Tô Bình chơi đùa ngừoi ta rồi bỏ đi ấy “

Cái giọng điệu như trẻ con hờn giận kia, Tô Bình dạo này mới biết đến mặt này của cậu ta. “ tôi mới là cái người bị cậu chơi, có biết không?”

“ không qua “

“ tại sao?”

“ chúng ta đâu phải kiểu kia?”

“ kiểu nào?” Thiếu Thần chóng tay, nhổm người dậy, mắt nghi hoặc hỏi.

“ chính là quan hệ yêu đương?”

“ ha, anh muốn có một cái danh phận sao, em đây chắc chắn chịu trách nhiệm với anh, chúng ta trở thành người yêu thôi?”

“ đâu có dễ như cậu nói “

“ chứ như nào mới được?”

“ không biết. Nói tóm lại là không được?

Tô Bình nói vậy Thiếu Thần cũng không muốn tranh chấp thêm, cậu ta muốn như nào, có bao giờ phải hỏi ai?

Cuối tuần Tô Bình đi cùng Thiếu Thần đến bệnh viện để tháo bột.

Cái chân của cậu ta gần như gã trở lại như bình thường.

Thiếu Thần còn đi gặp anh trai của mình, Tô Bình ngồi ở ngoài sảnh đợi, tự nhiên lại nghĩ đến cái chân kia của Thiếu Thần đã lành, cậu cũng chẳng có lý do để quấn riết lấy Thiếu Thần, rất nhanh có phải sẽ trở. Về như trước, chỉ là ông chủ và nhân viên, lâu lâu bị đùa bỡn một chút tạo niềm vui cho ông chủ. Tô bình có chút lạc lõng.


“ chẳng lẽ mình bị cậu ta mê hoặc đến có tình cảm rồi sao? Không được, tỉnh táo lên Tô Bình “

Một bàn tay bất ngờ đặc lên vai Tô Bình, làm cậu phải giật mình ngẩng đầu. Đứng trước mặt cậu là một người đàn ông, vì đứng ngược sáng nên Tô Bình nhất thời vẫn chưa nhìn rõ mặt người kia. Đến khi đối phương cất giọng nói, cả người Tô Bình đều không tự giác mà đông cứng như xác sống.

“ đã lâu không gặp, tiểu Bình”

Nhìn Tô Bình lộ vẻ mặt hàng hoàng khi nhận ra mình, hắn ta lại có chút đắc ý.

“ coi bộ, em không có quên anh!”

Hắn ta rất mực tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh, đưa tay gảy tóc sau gáy của cậu, giọng điệu thân thiết:

“ cứ nghĩ em đã quên anh rồi, không thấy em gọi cho anh gì cả, chẳng phải đã bảo nếu em liên lạc cho anh, anh chắc chắn sẽ không bỏ mặc em hay sao?”

Tô Bình cuối cùng cũng dứt ra khỏi cơn bàn hoàng, cả người lấy lại phản ứng, nhanh chóng ngồi ra xa hắn.

Doãn Đoan nhìn mấy ngón tay mình tách ra xa chiếc cổ của người kia liền hơi cười mà thu tay lại, nhìn lên bản tên trên ngực áo của Tô Bình.

Sáng nay Tô Bình còn chưa thay áo đã đi với Thiếu Thần, cậu định đi về rồi thay ra luôn.

Doãn Đoan cười hỏi: “ em không làm thiết kế hay sao, lại đi làm khách sạn, mà cái tên này rất lạ, chắc là khách sạn không cao cấp lắm phải không?”

Tô Bình lâu lắm rồi mới nghe lại cái giọng điệu thế này của gã, không khỏi hơi chán ghét.


“ không phải chuyện của anh? Đừng làm như chúng ta còn thân thiết lắm vậy? Tôi với anh nếu gặp bên ngaoif vẫn nên xem như người lạ sẽ hay hơn?”

Doãn Đoan nghe mấy lời đó của Tô Bình lại làm như không nghe thấy, hắn đứng lên, lấy từ trong ví ra một tấm danh thiếp, dúi vào tay Tô Bình, giọng như đang dỗ cô vợ nhỏ đang hờn giận:

“ anh biết Tiểu Bình chỉ nhất thời giận dỗi anh thôi, khi ấy để em phải chịu thiệt thòi rồi, bây giờ anh đã có chỗ đứng rồi, sẽ không bỏ mặc em nữa đâu? Tha lỗi cho anh, tiểu Bình đừng giận nữa ha?”

Tô Bình lần đầu mới biết tên này không chỉ tự tin bình thường. Hắn yêu bản thân đến phát điên rồi sao? Cậu còn chưa nói rõ với hắn hay sao?

Tô Bình đang muốn phát giận thì phía sau lại vang lên giọng nói:

“ sao tôi bảo anh đợi một chút thôi mà, sao lại dẫn cả bệnh nhân tâm thần ra đây rồi?”

Người đến là Thiếu Thần vừa trở ra, từ xa đã thấy một gã đàn ông gương mặt bất chính, cứ dây dây dưa dưa sáp lại gần. Thiếu thần vẫn nghĩ hàng này chỉ có cậu ta nhìn trúng thôi chứ, không ngờ còn có người khác, hơn nữa coi bộ đã hớt tay trên của cậu ta từ thuở nào nao rồi.

“ chắc đây là nguyên nhân anh không chịu ở chung với tôi chứ gì? Tình cũ không rũ cũng tới!”

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận