Cuộc Sống Vô Sản Chết Tiệt!

Bọn họ nhanh chóng được đưa vào bệnh viện gần nhất, không đâu xa, chính là cái bệnh viện mà Thiếu Hành đang nằm. Vòng một vòng lớn cuối cùng vẫn trở về nơi đó, cũng coi như Thiếu Hành gián tiếp đạt được mục đích. Để cậu em trai yêu quí trong tầm mắt của mình.

Ba ngày sau Tô Bình tỉnh lại, cả người đều đã được xử lý đâu vào đấy, đầu bị cạo mất một mảng lớn, may bảy tám mũi, não bị chấn thương nhẹ, còn lại chỉ là vết thương ngoài da, cùng kiệt sức nên mới bất tỉnh lâu như vậy.

Tô Bình tạ ơn trời đất xong mới nhớ đến hỏi thăm cái vị đi cùng mình. Nhằm, là lê lết cùng mình. Bác sĩ nói không thể tiết lộ thông tin của bệnh nhân xong liền bỏ đi. Tô bình nhận ra, thông tin của Thiếu Thần dường như bị nhà họ Thiếu phong tỏa mất rồi.

Đến sáng ngày hôm sau, một người đàn ông bước vào phòng bệnh nơi cậu nằm, Tô Bình nhìn người đàn ông Tây trang từ trên xuống dưới, mày rậm mắt sắt, gọng kính vuông trên mặt không thể che được đôi mắt sắt bén, có vài nét giống với người đàn ông mà Thiếu Thần đã dẫn cậu đi thăm trước khi xảy ra tai nạn, dáng người nọ thẳng đứng, tỏa ra khí thế bức người, tự xưng là Thiếu Đường, anh trai của Thiếu Thần.

Thiếu Đường nghe tin người cứu Thiếu Thần đã tỉnh nên muốn đến thăm, sẵn tiện cảm ơn một tiếng cho phải phép. Dù sao lúc đó Tô Bình cũng bị thương không nhẹ, lại còn cõng Thiếu Thần một đoạn đường mấy ki lô mét. Không phải người có ý chí kiên cường thì cũng là người có đầu óc không bình thường mới làm được điều đó.


“ tôi cõng cậu ta đi gần sáu ki lô mét, không phải chứ?”

Tô Bình không thể tin mà tự nói, chưa đợi Thiếu đường mở lời có ý muốn cảm tạ, Tô Bình đã buộc miệng bổ xung:

“Chờ ông chủ tỉnh dậy phải đòi tiền công mới được, phải gấp ba lần tiền grab, à không, phải năm lần mới bỏ công sức”

Thiếu đường tặc lưỡi, kết luận:” vị này chắc thuộc kiểu người ở vế phía sau Kia rồi, thôi thì chờ Thiếu Thần tỉnh dậy, tự có sắp xếp vậy?”

Với cái bản tính của con bạch tuộc thành tinh kia, làm gì Thiếu Thần chịu trả tiền hậu tạ cho Tô Bình.

Tô Bình mà biết nếu mình nói ít đi hai câu, có thể nhận được một khoản tiền dư dả an ủi thân tâm chịu biết bao nhiêu áp bức trước giờ chắc sẽ cắn lưỡi mà hối hận mất.

Thiếu Đường cũng không giấu diếm mà cho Tô Bình biết tình hình hiện tại của Thiếu Thần.

Thiếu Thần bị thương nặng hơn Tô Bình nhiều, lúc đưa đi cấp cứu, từ trên xuống dưới người cậuta phải gãy mấy chỗ, bên đùi phải của Thiếu Thần bị bản điện tử trên xe do biến dạng mà chèn ép, xương nơi đó bị nức ra, Gãy thêm hai thanh xương sườn phải, đầu bị chấn thương, may sao không ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ bên trong, chỗ lá lách bị dập gây tụ máu, lúc ấy mà đưa đến chậm thêm năm mười phút chắc bây giờ đang làm lễ hạ táng cho cậu ta cũng nên. “ Hiện tại Thiếu Thần vẫn đang nằm trong phòng theo dõi. Chưa thấy tỉnh lại, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm.” Thiếu Hành chốt hạ.


Tô Bình càng nghe càng thấy sợ hãi, cũng may bản thân lúc đó ăn phải thứ thuốc kích thích gì mà có thể quên đau cõng cậu ta đi theo, chứ để ở đó chờ người đến chắc chẳng chờ được lương tháng này.

Tô Bình nằm thêm hơn mười ngày, đến tận khi tháo băng, chỉ còn một mảnh băng gạc được dán trên cái lõm da đầu đã cạo sạch tóc kia, ăn nằm đến tăng lên hai ký mới nghe lệnh đuổi bệnh nhân của bác sĩ. Dù sao mấy ngày này tiền viện phí, ăn uống cũng chẳng tốn một xu nào, đều được nhà họ Thiếu chi trả cả. Tô Bình thoải mái ôm hai cân mỡ thay bộ đồ mới được đem đến cho, sảng khoái lên xe được chuẩn bị sẵn rời khỏi bệnh viện. Trước khi đi khuất Tô Bình còn không nỡ mà nhìn lại cổng bệnh viện, cảm thán:

“ nơi tốt như thế này, nếu mai kia có tiền chắc chắn phải đăng ký dưỡng lão ở chỗ này “

Tài xế chở Tô Bình là một gã lái xe mới vào công ty TC, một nhánh công ty con của To ku không lâu. Nhận lệnh để đưa Tô Bình trở về, tên gã là Cao Lương, nghe rất giống Một loại nông sản. Tuy còn trẻ nhưng Cao Lương tự nhận mình rất có nghiệp vụ, từ lúc mở cửa xe cho Tô Bình đến khi ngồi lên xe đều rất nghiêm túc, thể hiện mười phần bản thân là một tên lái xe trầm ổn, biết giữ mồm giữ miệng. Nhưng gã nghe câu nói của Tô Bình xong không khỏi Hưng trí, trên đời này còn có người có cùng chí hướng với gã. Không sai, Cao Lương cũng thích điều kiện của cái bệnh viện này lắm lắm. Hắn ra vào mấy lần đều phải tấm tắc bao bận, kiềm chế xúc động thể hiện sự thích thú của mình ra mặt không biết bao nhiêu lần. Vì cái sự chung chí hướng này mà Cao Lương phá vỡ quy tắc nghiệp vụ mình đặc ra để bắt chuyện với Tô Bình.

“ anh không phải mới từ khu VIP ra sao, tôi còn tưởng chi phí ở nơi này với anh không phải là vấn đề ấy chứ?”


Tô Bình nghe vậy thì càng hào hứng hơn: “ cậu đừng đùa, cái chỗ này nằm một ngày bằng một tháng lương của tôi, nếu không có người chịu chi trả cho, cái nhà xác tôi cũng không chuyển vào được ấy chứ”

Cao Lương cũng thấy vậy, nhìn cái người phía sau, bộ dạng đâu khác mấy gã, không có chút nào bộ dáng cao thâm như mấy người ra ra vào vào chỗ đó cả, gã hỏi Tô Bình:

“ anh cứu được đứa con trai nhà giàu sổi nào đó hay sao mà được cái đặc quyền đó”

“ anh đoán hay quá!” Tô Bình nhạc nhiên, thêm mắm dặm muối, kể lại không khác gì phim hành động chiếu trên Netflix. Kể đến mức Cao Lương mồm chữ O mắt chữ A.

Hai gã có cái chí không biết lớn bao nhiêu đó câu được câu mất nói chuyện với nhau tới tận lúc về tới khu nhà Tô Bình đang thuê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui