Tô Bình sau khi tỉnh lại liền thấy bản thân đang nằm giữa một bãi đất trống trong rừng, xung quanh âm thanh chim kêu vượn hú, cây xanh rợp bóng xào xạc từng cơn. Tình cảnh này nhìn có hơi kinh dị.
Nếu tay Tô Bình không bị trói cứng ở sau lưng, trên người bị lột sạch chỉ còn độc một chiếc quần đùi chưa tới năm mươi nghìn cậu vừa trực quầy, vừa săn sale trên sàn S, chưa nói đến sợi dây thừng trên người được thắt nút cầu kỳ tới mức Tô Bình khóc không ra nước mắt, bên dưới vì vải quá mỏng mà bị ngọn cỏ châm đến ngứa ngáy cả người, tay thì không rãnh để giải quyết vấn đề cấp thiết, quả thực cậu sẽ không khỏi huýt sáo một tiếng để hòa mình cùng thiên nhiên.
“ con mẹ nói ông đang ở cái chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy nè?”
Tô Bình còn đang loay hoay đứng dậy thì đằng sau một tiếng súng vang lên làm cậu bất giác rùng mình “chỗ này có người đi săn à, đoạn đừng có lạc đâu không lạc lại Lạt lên một người sống sờ sờ là cậu nha “
Tô Bình nhủ thầm: Sao mình có dự cảm chẳng lành vậy nè, từ khi dính đến Thiếu Thần hình như mọi việc xảy đến với cậu đều không còn là những việc mà người thường hay đụng phải”
Dù sao thì phải đi tìm người giúp mình cởi trói mới được.
Mặc dù Tô Bình chắc mẫm, nếu người nào đó nhìn thấy mình trước tiên phải chửi một câu “đồ biến thái” tiếp đến mới cân nhắc xem có nên giúp cậu hay không. Mặt Tô Bình lần này đến lần khác đã Trãi nghiệm đủ muôn bậc xấu hổ, chỉ có chai hơn chứ không có chai sạn nhất.
Tô Bình chạy chưa bao xa thì trời liền sụp tối.
“ trời mà tối xuống không biết qua đêm nay mình có còn toàn mạng ra ngoài không?” Bởi vì cậu vừa nghe thấy tiếng động vật nào đó kêu, dù là con gì thì nơi này chắc chắn có động vật ăn thịt, không ăn thịt cũng có thể cắn chết người. Không cắn chết người thì làm người đó bị thương rồi tự người đó chết. Nói chung nguy hiểm trùng trùng, cạm bẫy mọi nơi.
Tô Bình chạy ngoằn ngoèo không phương hướng, chẳng biết bao lâu, đã mệt muốn tắc thở, tô Bình mệt bở hơi tai không thèm chạy nữa mà lúi húi tìm muốn tìm cái gì đó có thể cắt dây thừng. Tìm cả buổi trời trong khi đang tranh tối tranh sáng, Cuối cùng cậu chàng tìm được một mảnh đá xem như sắt bén, đang loay hoay viên đá trong tay để tìm thế cắt sợi dây phía sau thì cậu bỗng nghe có tiếng người nói chuyện ở cách đây không xa.
Tô Bình có chút muốn rớt nước mắt, nhưng nhìn lại bản thân, bộ dạng này ra gặp người không chỉ có chút ngượng ngùng thôi đâu, dù sao cũng sắp cắt được dây, Tô bình tính cố thêm chút nữa rồi đi tìm người giúp đưa cậu ra ngoài.
Bên này Tô Bình loay hoay đến toát mồ hôi hột, tay cũng bị cắt trúng mấy lần, chỗ cần đứt thì không đứt chỗ không cần đứt thì đã toé máu, Tô Bình toang mặt kệ mặt mũi, Tiếng người đã lại gần hơn, cậu lắng tai nghe, giọng một gã đàn ông the thé như thể dùng máy đổi giọng nói:
“ tôi nghe nói con mồi lần này là người của cậu út Thiếu gia”
“ là họ thiếu,không phải …?- Tô Bình nghe tên người quen vừa mừng vừa sợ
Giọng một gã khác trầm hơn, nhưng nói lời lại chẳng phải tốt lành gì:
“ bắt được người thì chơi chết cậu ta”
“ chơi gì, chơi cái quỷ gì, là chơi với người sống sao, ĐM lũ này đang nói đến cái gì vậy?” -Tô Bình thầm nghĩ
Tên có giọng the thé lại lên tiếng:
“ ha ha, chơi từ từ chậm rãi thôi, người lần trước anh xuống tay ác quá, tôicòn chưa chơi được gì, chẳng đã tí nào?”
Tô Bình càng nghe càng không dám lên tiếng, “ nhìn tình trạng bản thân, bị trói, vứt vào một nơi rừng sâu núi thẩm không rõ nguyên do, lại nghe tới cậu út, họ Thiếu, thêm một lũ nói tiếng không phải của người, dù là óc bã đậu đến đâu, ai cũng không dám đưa mình dâng lên lúc này”
Tô Bình nép mình sau bụi cây nín thở muốn chờ bọn họ đi xa rồi tính tiếp. Coi mòi ngừoi mà bọn họ cần tìm tám chín phần là bản thân cậu đây.
Tên giọng the thé buồn chán hỏi: “ anh nói xem, tại sao Phara lại thích chọc cậu em trai mình như vậy”
“ cái đó là yêu quá hóa rồ, cậu không nhìn xem bộ dạng cậu út kia như thế nào, tôi mà cũng có một đứa em bộ dạng như kia, chắc sẽ yêu nó chết?”
Gã giọng the thé cảm thán: “ đúng là có cảm xúc đó thật, nhưng ác cái cậu út kia cũng có độc, hơn nữa còn được tới mấy người chóng lưng, chẳng ai dám đụng vào trừ mấy người nhà bọn họ “
“ ở trong môi trường như vậy, cậu ta không sinh được tự bảo vệ mình, thì toi từ lâu, làm gì còn tự tung tự tác như kia, Phara chính là muốn chơi trò kích thích với em trai mình thôi”
Bọn họ dường như đang đứng lại gần đó nghỉ ngơi.
Tên the thé không kiên nhẫn hỏi người đi cùng:
“ không phải cậu bảo tên đó chạy về hướng này sao? Phải bắt người trước Thiếu Thần mới được, người đã vào tay dù cậu ta có muốn cũng chẳng làm gì được chúng ta, nếu được, tôi còn muốn bàn điều kiện với cậu út nữa cơ “
“ chắc là gần đây thôi …”
Gã đàn ông đang nói thì bỗng dừng lại, Tô Bình đang nghe đến chăm chú thì cảm giác có con gì đó vừa cọ qua đùi mình, Tô Bình giật nảy người, mất thế ngã ra sau, cánh tay trái nghiêng sang đèo cành cây khô trên đất, phát ra tiếng gãy giòn tan khiến tim Tô Bình đánh “thịch” một tiếng. Giọng gã đàn ông ồm ồm vang lên ngay trên đỉnh đầu Tô Bình:
“ chẳng phải con chuột nhỏ chúng ta tìm đang trốn ở đây hay sao?”
lông tơ trên người Tô Bình không gọi mà cùng dựng đứng hết cả, ngẩng đầu lên nhìn. “ quả thật hai gã này điêu mang một bộ “ mặt người dạ thú””
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...