Cuộc Sống Vô Sản Chết Tiệt!

Tô bình đứng ở sảnh cả tối, đứng ngồi gì đều chẳng được tự nhiên. Những chỗ tiếp xúc với bộ đồ bên trong đều trở nên châm chích, có cảm tưởng như cậu đang lồ lộ nó trước mặt bàn dân thiên hạ.

“ con mẹ nói, sao đồng tiền có thể làm mình khốn khổ thế này?”

Tô Bình cảm thán.

Qua 2 giờ sáng, Thiếu Thần có chút mệt mỏi đã trở về. Vừa vào cửa liền đi thẳng tới chỗ thang máy, không quên gọi Tô Bình.

“lát Cao Viên trở lại, để Cao Viên trông quầy, anh lên phòng tôi đi. “

Tô Bình không muốn lên phòng Thiếu Thần cho lắm, nhưng cậu lại muốn được giải thoát ngay bây giờ. Cái sự rối rắm này làm tô bình khó ở kinh khủng.

Cao Viên vừa lên tới Liền thấy Tô Bình vội vội vàng vàng:

“ anh trông quầy, tôi lên trên một chút “ bóng tô bình đã bay bay thẳng tới chỗ thang máy lên tầng

Sắc Mặt Cao Viên dường như cũng rất mệt mỏi, nhưng cậu ta nhìn Tô Bình như thế lại không thể không cợt nhả một câu:

“ Đi lâu chút cũng được, tôi trông quầy cho anh!”

Nghe vậy Đầu Tô Bình nổi mây đen, chớp giật đùng đoàn. Thật muốn cho một tia sét giật chết cậu ta.

Thiếu thần đang nằm nghiêng ở trên giường, lúc Tô Bình bước vào nhìn đến bộ dạng kia, nếu tên kia không làm mấy trò quỷ thì Tô Bình có thể đã tấm tắc mà khen “ ông chủ nhỏ của mình cứ y như một tên quý tộc thời xưa, cái kiểu cà lơ phất phơ nhưng chẳng một ai dám khinh thường ấy, chính là từ trong máu đã sinh ra rồi “


Thiếu Thần mặc kệ tô bình đứng đó hồi lâu, mới khàn giọng lên tiếng:

“ anh còn định nhìn tới khi nào đấy, ngắm tôi phải tính phí đấy “

“ căn bệnh yêu bản thân của cậu ngày một nặng rồi đó, cậu chủ “

Tô Bình khinh Bỉ lên tiếng.

“ coi bộ anh mặc cái kia cũng quen rồi nhỉ, không thấy anh Tô Bình còn vẻ thiếu tự nhiên như hồi tối nữa luôn “

Thiếu Thần lật người, chóng một tay lên trên gối, cười nhìn Tô Bình.

Cậu nghe Thiếu Thần nhắc đến cái kia liền xấu hổ không thôi, mặt lại bắt đầu nóng llên, ấp úng:

“ tôi cởi ra được chưa?”

“ cũng được thôi, anh vào đây “ thiếu Thần nói rồi lại hỏi tiếp “ có cần tôi giúp anh một tay không?”

Tô Bình mặt đã đỏ bây giờ lại càng đỏ bừng hơn:

“ không cần, cậu ra ngoài kia đi “

Thiếu Thần mặt tỉnh bơ hỏi lại

“ tại sao tôi phải ra ngoài.”

Tô Bình: “ cậu nhìn một thằng đàn ông cởi đồ có gì hay “

“ Tôi gay, cái này mới là cái tôi muốn xem, anh nhanh tay nhanh chân chút, tôi buồn ngủ rồi “

“ vậy thì ông nội ngủ lẹ đi, còn xem cái khỉ gì?” Tô Bình thần nghĩ. Mặc kệ, cậu còn có thể làm gì được ông đây nữa cơ chứ “

Tô Bình đứng cách xa cả mấy mét, quay lưng lại cởi cút áo, cậu vẫn buồn bực mà hỏi: “ sao trước giờ tôi không biết cậu có cái sở thích biến thái này? “

Thiếu Thần bâng quơ: “ đã nói rồi, đó là do mắt nhìn của anh có vấn đề mà “

Lần này tô bình bị làm cho câm nín thật

Tên này độc mồm độc miệng xưa giờ, cầu cho trên trời rơi xuống một người có thể chặn được cái miệng bạch tuộc của cậu ta

“ anh đừng nghĩ linh tinh, ghi hết lên mặt rồi kia “ Thiếu Thần chóng tay dưới cằm, cười như không cười nói.


Tô bình cúi đầu nhìn bộ đồ bên trong, lại ngẩng đầu chẳng dám nhìn tiếp:

“ sao tôi có cảm giác mình đang bán thân vậy nè “

Thiếu Thần:“ chỉ là vui đùa chút thôi “

Tô Bình ấm ức, nói:“ tôi thấy chỉ có cậu vui, tôi đây chẳng vui tí nào “

Thiếu Thần:“ tôi vui, cậu phải thấy vinh hạnh chứ “

Tô Bình“ vinh hạnh với ai chứ với tôi chỉ có bất hạnh “

Thiếu thần chẳng biết từ khi nào đã đứng ở sau lưng cậu. Tay cậu ta sượt lên xương cụt của Tô Bình làm cậu bất giác run thân mà hơi cúi người.

“ a “, âm tiết phát ra bên miệng cũng bất thình lình làm cả hai đều ngớ người, Tô bình lập tức ngậm chặc miệng.

Thiếu Thần càng thích thú hơn: “ anh tô bình, bây giờ anh còn nghĩ mình thẳng không.”

Tô Bình không thèm suy nghĩ mà đáp như Đinh đóng cột

“ Tôi thẳng chính là thẳng chưa bao giờ có một ngày cong “

“Vậy anh nhìn sang bên kia thử đi”

Thiếu Thần hất cằm về phía trong của giường, chỗ đó treo một tấm gương trên tường, hình ảnh tô bình rõ ràng rành phản chiếu ở bên trong

Thân hình nam tính bị bộ quần áo kỳ lạ bó lại chỗ hở nhiều hơn chỗ che, cả người cậu bắt đầu Hồng lên, hai mắt mở to nhìn chứng mình bên trong.


“Bản thân mình lại phiến tình đến như vậy ư”

“ con mẹ nói biến thái “ miệng thì nói vậy, thế nhưng bên dưới lại không nghe sai xử mà, Tô Bình bất giác mà hơi có phản ứng.

Thiếu Thần càng nhìn càng bất ngờ, cậu ta thổn thức nói:

“ thì ra anh Tô Bình mới là người thật sự thích cái này “

Tiếng nói ấy như sét đánh đùng đoàng bên tai.

“ không thể nào”, Tô Bình phản bát ngay lập tức, cậu muốn nhanh chóng cởi hết ra, vì vội vàng Tô Bình bị mất thăng bằng, ngã thẳng xuống thảm Trãi sàn bên dưới, Mông chổng lên trên, tư thế phải nói vừa xấu hổ lại vừa buồn cười.

Thiếu thần nhìn cặp Mông căn tròn trước mặt, bị tay tô bình đưa lên che chỗ được chỗ không, bộ phận nào đó phía trước thì nửa kính nửa hở,

Thiếu Thần cảm thấy bên dưới nóng bừng “ thật muốn đề anh ta ra làm ngay lập tức, phải đánh cái Mông kia đến đỏ ửng, nghe tiếng anh ta khóc thúc thít mới vui tai làm sao “

Thiếu Thần bị chính mấy cảnh min hạ tưởng tượng ra làm cho bản thân càng Hưng phấn, nhưng cậu ta biết, bây giờ mà mình còn chọc nữa là sẽ chạm tới giới hạn của anh chàng này ngay, nên Thiếu Thần chỉ đứng nhìn, giọng khàn khàn:

“ anh còn muốn nằm, có muốn tôi giúp một tay cởi hết ra không?”

“ không cần, cậu đừng có nhìn nữa “

Tô Bình nhanh chóng đứng dậy, lần này như con tôm luộc, đỏ từ trên xuống dưới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui