Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão


Chu Thần Hạo đưa Tạ Ngọc xuống lầu nói: “Tạ ca, gần đây anh đang bận chuyện gì vậy, ngay cả cuối tuần cũng không hẹn được anh.

”Tạ Ngọc nghĩ đến Phó Minh Hành liền nói: “Tôi giúp người ta tiêu tai giải nạn.

”Chu Thần Hạo nhìn thấy Tạ Ngọc mặc đạo bào, còn dán râu giả, con mèo tò mò trong lòng hắn sắp cào chết hắn rồi, “Là ai a?”Tạ Ngọc cao thâm cười nói: “Chuyện này không thể nói cho cậu biết được.

”Chu Thần Hạo mất mát 'nga' một tiếng, rất nhanh lại nói tiếp: “Tạ ca, anh có biện pháp nào giúp người khác hóa giải vận đen không.

”Tạ Ngọc nhìn Chu Thần Hạo hỏi: “Là ai xui xẻo?”Chu Thần Hạo giải thích: “Là anh họ của tôi, không biết tại sao nữa, nguyên năm nay rất là xui xẻo, luôn là gặp phải rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi đều cảm thấy anh ta là bị quỷ ám, kêu anh ta đi chùa thắp hương, nhưng anh ta kiên quyết không chịu đi, còn nói đây là mê tín dị đoan.

”Chu Thần Hạo sợ Tạ Ngọc không cao hứng, cho nên cũng không dám nói anh họ của hắn là Phó Minh Hành, nhưng hắn lại không thể mặc kệ Phó Minh Hành không quan tâm, nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ ra biện pháp này.

Tạ Ngọc trầm ngâm một lát mới nói: “Một người sẽ không vô duyên vô cớ bị xui xẻo lâu như vậy, tôi cho cậu một lá bùa bình an, cậu làm người kia mang trên người thử xem.

”Chu Thần Hạo nghe vậy vui vẻ cực kỳ: “Tạ ca là tốt nhất!”Tạ Ngọc sờ sờ cái bụng ăn đến thỏa mãn, cũng thực vui vẻ nói: “Chuyện nhỏ thôi.

”---------------------------------------Tạ Ngọc ôm tâm tình vui vẻ đi vào Phó thị, lúc này bên trong văn phòng của Phó Minh Hành tràn đầy không khí ấp suất thấp.


“Đạo trưởng có vẻ rất vui a?” Phó Minh Hành ra vẻ bình tĩnh hỏi một câu.

Tạ Ngọc không có phát hiện mặt nước bình tĩnh nhưng bên dưới lại đang gợn sóng liền gật đầu nói: “Cũng bình thường.

”Lục Thiên Lí đang đứng ở bên cạnh, thở mạnh cũng không dám, nghĩ thầm, thần kinh của Tạ Ngọc cũng quá cứng đi, cậu ta không phát hiện ra ánh mắt của Phó tổng đang muốn giết người sao.

“Cốc, cốc.

” Tiếng gõ cửa kịp thời vang lên, có người đi vào nói: “Phó tổng, cuộc hẹn với Vương tổng cũng gần đến giờ, ngài cũng nên chuẩn bị xuất phát.

”Lúc này, Phó Minh Hành mới thu hồi ánh mắt đang nhìn Tạ Ngọc nói, “Đã biết.

”Phó Minh Hành muốn ra ngoài, nguyên bản nãy giờ Tạ Ngọc vẫn ngồi bất động, nhưng vừa liếc mắt nhìn Phó Minh Hành một cái đã thay đổi ý định.

“Tôi sẽ đi cùng anh.

” Tạ Ngọc đứng dậy nói.

“Ngài đi theo tôi làm gì.

” Phó Minh Hành không vui nói.

Tạ Ngọc: “Tôi mới vừa bấm tay tính toán, chuyến đi này của anh sẽ có tai nạn đổ máu.

”Phó Minh Hành: “……”Lục Thiên Lí: “……”Tạ Ngọc tiếp tục nói: “Một là để tôi đi với anh, hai là anh đừng ra ngoài, nhưng biện pháp này chỉ tránh được mùng một không tránh được mười lăm, đường nào thì anh cũng phải ra ngoài.

”Phó Minh Hành vẫn quyết đinh ra ngoài, lúc xuống tới dưới lầu, xe cũng đã chuẩn bị xong, tài xế đang đứng ở bên cạnh, nhìn thấy bọn họ ra tới liền khom lưng nói: “Phó tổng.

”Phó Minh Hành liếc anh ta một cái, là một gương mặt xa lạ, “Mới tới?”Lục Thiên Lí: “Đúng vậy, là người nhà của ngài sắp xếp.

”Phó Minh Hành chưa nói cái gì, đang chuẩn bị lên xe.


Tạ Ngọc liếc mắt nhìn tài xế một cái, sau đó ngăn lại Phó Minh Hành: “Khoan đã.

”Lục Thiên Lí khó hiểu hỏi: “Có vấn đề gì sao.

”Tạ Ngọc không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm tài xế.

Những người khác thấy vậy cũng nhìn theo, lúc này mới phát hiện tư thế đứng của tài xế không thích hợp, có vẻ rất cứng đờ, trên mặt cũng không có biểu tình, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Phó Minh Hành, giống như đang theo dõi nhất cử nhất động của Phó Minh Hành, thoạt nhìn rất là cổ quái.

“Lý Đông, sao anh lại thế này.

” Lục Thiên Lí hỏi.

Tài xế Lý Đông hơi cứng đờ quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiên Lí, ngoài miệng lúc đóng lúc mở nói: “Lục trợ lý.

”Lục Thiên Lí nghe xong, cảm thấy sau lưng có chút lạnh, ánh mắt của Lý Đông nhìn hắn sao lại kỳ quái như vậy, lạnh băng không một chút độ ấm.

“Đừng tới gần anh ta, anh ta đang bị người khác khống chế.

” Tạ Ngọc nói.

Lục Thiên Lí nghe xong, rất là hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.


Lý Đông lại quay đầu lại, lần này là nhìn về phía Tạ Ngọc, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn, thực thấm người.

Hình như cũng biết được chính mình đã bại lộ, biểu tình trên mặt của Lý Đông đột nhiên trở nên vặn vẹo, sau đó lạnh băng hung ác nhìn về phía Phó Minh Hành, cũng hướng hắn nhào tới.

Động tác của anh ta rất nhanh, giống như một con khỉ.

“Phó tổng cẩn thận!”“Phanh!” Tạ Ngọc nâng lên một chân đem Lý Đông đá bay ra ngoài, sau khi nhìn thấy Lý Đông té ngã đứng dậy không nổi mới đi qua đè lại cổ anh ta, mặc kệ anh ta nằm trên mặt đất liên tục giãy giụa như một con rùa đen bị lật ngửa không thể lật lại.

Tạ Ngọc dùng một cái tay khác sờ sau ót Lý Đông, một lát sau từ sau ót của Lý Đông rút ra một cây đinh sắt mỏng dài đen như mực.

Lúc này, đám người của Phó Minh Hành cũng đi tới, lúc nhìn thấy cây đinh này, đều cảm thấy cái ót tê dại.

“Đây là cái quỷ gì vậy!” Lục Thiên Lí khẩn trương hỏi.

Thần sắc trên mặt của Tạ Ngọc đã sớm thay đổi, ánh mắt nặng nềnói: “Là Nhiếp Hồn Đinh.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận