Chương 52: Cùng nhau hạ xuân dược.
“Thánh Nữ đại nhân, này…Ngài muốn mấy thứ này làm gì?” hai thị vệ do dự đưa mắt nhìn nhau.
“Thế nào? Sợ à? Tốt, các ngươi có thể chọn lựa không nghe ta-. Nhưng mà không biết là lão phù thủy thái hậu kia lợi hại hay là đương triều Thừa Tướng Tư Đồ đại nhân càng kinh khủng hơn đây? Các ngươi có lẽ cũng biết ta cùng Tư Đồ đại nhân quan hệ không chỉ thông thường…” Ta vòng tay bước đi thong thả, vừa nhàn nhã dạo bước vừa nói.
Hai thị vệ kia nghe được oai danh Tư Đồ, sắc mặt liền xẹt qua một tia khủng hoảng, lập tức nhất tề nói: “Thuộc hạ từ nay về sau nguyện ý nghe theo điều khiển của Thánh Nữ đại nhân!”
“Vậy còn không mau đi chuẩn vị những thứ ta muốn!” Ta lớn tiếng răn.
“Thuộc hạ đi làm ngay.”
“Chờ một chút, lão phù thủy thái hậu kia, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, các ngươi đã hiểu rõ chưa?”
“Thuộc hạ hiểu.”
Ta hài lòng gật đầu.
Đợi đến lúc bọn họ đưa đồ đến, ta bôi thuốc cho Tiểu Si xong đã là…đêm khuya. Ta cho Lý công công đưa Tiểu Si trở về, đem Kim Sang dược còn thừa lại đưa hết cho hắn, dặn dò hắn mỗi ngày đều phải bôi thuốc cho Tiểu Si. Tiểu Si cùng Lý công công rời khỏi không bao lâu, có lẽ bởi vì mệt mỏi cả một ngày, ta ngả đầu xuống giường lập tức ngủ mê man. Mới ngủ thẳng được nửa giấc, đột nhiên quanh thân truyền đến cảm giác bị áp lực rất trầm trọng, tức thì cảm thấy lỗ chân lông trên toàn thân đều mát lạnh dựng đứng. Sau đó, ta bị cảm giác quỷ dị như thế đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy một cô gái áo trắng đứng thẳng tắp trên đầu giường…nhìn ta.
“Ngươi tỉnh rồi.” Cô gái áo trắng giọng nói đều đều mở miệng.
Ta rất bình tĩnh – nhắm lại hai mắt.
“Không cần-, ta biết ngươi đã tỉnh, hô hấp của ngươi không lừa được ta.”
Trở mình.
“Thừa tướng đại nhân sai ta ở trong cung có trách nhiệm bảo vệ ngươi. Từ ngày mai trở đi, ta sẽ giả dạng thành cung nữ Minh Nguyệt hầu bên cạnh ngươi. Có chuyện gì đều có thể phân phó ta.” Vừa lúc cô gái áo trắng vừa nói xong câu đó, cả gian phòng liền khôi phục – hoàn toàn yên tĩnh.
Ta xoay người, trong phòng đã không còn một bóng người. Ta nhìn lên trần nhà, Đại biến thái…ngươi không thể mời ai bình thường một chút sao…
Ngày hôm sau, ta ngủ một giấc đẫy. Sau khi rời giường, ta lại bắt đầu chuẩn bị cho việc tham gia dạ yến. Đương nhiên-, bắt đầu từ lúc ta rời khỏi giường liền có một cung nữ nhất mực đi theo ta. Không khỏi khiến ta nhớ lại đoạn thời gian bi thảm sống trong phủ Thừa tướng…
Ai, mặc cái này tính đi đâu a? Nhìn bộ trang phục xanh xanh đỏ đỏ trước mắt lão thái hậu chuẩn bị cho ta mặc, ta rầu rĩ một hồi. “Thật khó coi, lão phù thủy thái hậu này nhất định thiếu I ốt rồi.” ta tựa cằm lắc đầu nói.
“Đúng không a? Minh Nguyệt?” Ta quay đầu hỏi cái đuôi suốt cả ngày bám dính lấy ta – Minh Nguyệt.
Không nói…
“Mặc những…y phục này, căn bản là hỏng hết thân phận Thánh Nữ của ta mà! Nhìn thế nào cũng giống như quần áo của phi tần vậy-.” Ta bất mãn than thở.
Gật đầu…
“Thánh Nữ đại nhân. Có người đưa tới hạ lễ.” Ta vẫn đang rầu rĩ không biết nên mặc cái gì đây, một cung nữ liền tiến vào thông báo.
“Cái gì hạ lễ? Ai đưa-?”
“Là Yến Vương phái người đưa tới, là một cái hộp, có gì bên trong thì không rõ lắm.” Cung nữ một mực cung kính trả lời.
Yến vương? Hắn lại có chủ ý quái quỷ gì nữa đây? “Mang đến đây cho ta xem.” Ta phân phó cung nữ.
Ai ngờ, mở cái hộp ra, chính là một bộ … Y phục! Đó là một bộ y phục ánh vàng rực rỡ hoa hoa lệ lệ. Vừa mới mở nắp hộp, tơ vàng được đính trên y phục liền chiếu đến hai mắt ta sáng rỡ! Ha ha, Yến Vương a Yến Vương, mặc dù con người ngươi không được tốt lắm, nhưng tuyển chọn y phục trái lại rất được nha! Ta đang vui mừng muốn lấy y phục ra, lại nghe đến, bên ngoài phòng có tiếng nói vang lên: “Thánh thượng long ân…!”
Các cung nữ khác lập tức quỳ xuống. Cùng với thanh âm vào nhà, chính là hai tiểu thái giám lần trước. “Hoàng thượng có mệnh, ban thưởng cho Linh Sơn Thánh Nữ một bộ Thiên Tằm vũ y, yêu cầu Thánh Nữ chiều nay phải mặc vũ y này tham gia dạ yến. Tuyệt đối không được mặc mấy loại y phục thập cẩm bát nháo, đặc biệt là kim quang lòe loẹt-.” Đọc xong ý chỉ, tiểu thái giám vung tay lên, liền có người trình lên một bộ vũ y tuyết trắng sáng sủa, bao chung quanh y phục tựa hồ còn có một ít linh khí, giống như vật phẩm của tiên gia.
Ta tiếp nhận vũ y xong, ánh mắt cung nữ cả gian phòng đều phát sáng, kể cả Minh Nguyệt kia, trong ánh mắt cũng có một tia long lanh.
Ừm ~ Thật là rất đẹp mắt-. Ta nhìn vũ y tuyết trắng thanh nhẹ, lại nhìn qua hoa y kim quang nằm trong hộp. Phải chọn lựa…Thật sự quá khó khăn!
Hai bộ y phục ta đều thích. Do dự hồi lâu, cuối cùng ta với tay hướng về phía kim quang lấp lánh bên cạnh. Lại bị ‘Minh Nguyệt’ ngăn cản. Sau đó nàng vẫn không lên tiếng, đem vũ y nhét vào trong tay ta.
“Ta vẫn cảm thấy y phục Yến Vương tặng hợp ý ta hơn.” Ta đẩy vũ y ra, giải thích.
Minh Nguyệt vẫn không nói, chỉ ngoan cố đem vũ y nhét vào tay ta. Sau đó huy chưởng, đem kim y nằm trong hộp phá nát thành từng mảnh nhỏ…
Orz, Kim y hoa lệ của ta T_T
“Minh Nguyệt, ta muốn hóa yên huân trang!” Bất đắc dĩ thay xong y phục, ta kiên định nói với Minh Nguyệt.
(*Yên huân trang: trang điểm theo trường phái ấn tượng, như hun lên khói, còn gọi là lớp trang điểm gấu mèo (những người già thích gọi như thế), thuộc về một loại phương thức hóa trang. Yên huân trang đột phá quy củ cũ phân biệt rõ ràng của bút kẻ mắt và màu mắt, ở chỗ hốc mắt vung ra một khoảng. Bởi vì nhìn không thấy vết tích màu sắc tương tiếp, giống như khói sương lượn lờ, mà lại thường lấy màu đen xám là màu chính, thoạt nhìn giống như vết tích hun nướng, cho nên gọi theo cách hình tượng là hun khói. Nói chung, yên huân trang dường như tổng gây cho con người ta một loại ấn tượng tương đối khoa trương. Kỳ thực việc chọn lựa màu mắt và việc trang điểm đánh bóng có quan hệ. Trên cơ sở nhấn mạnh yên huân trang phát triển ra “Tiểu yên huân trang”, phát triển ra loại màu mắt phù hợp với lớp người dùng phổ thông, gần với màu da thịt, đắp nặn lên một loại cảm giác quyến rũ mà không quá phận khoa trương.)
YÊN HUÂN TRANG
“Yên huân trang?” Cầm hộp hóa trang chuẩn bị giúp ta trang điểm – Minh Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, chính là theo sát nghĩa đen của nó, hóa trang giống như bị hun khói là được! Rất có mùi vị!”
“…”
“Tốt lắm.” Minh Nguyệt đảo lộng trên mặt ta chừng nửa canh giờ, rốt cuộc cũng hoàn thành.
“Minh Nguyệt, ngươi biết thuật dịch dung sao? !” Nhìn vào gương, ta bắt đầu kinh hô.
“Thuộc hạ cũng chưa dùng thuật dịch dung.” Minh Nguyệt bất đắc dĩ trả lời.
“Vậy…. vậy nữ nhân trong gương này…” Kém ta nhiều lắm! “Không được, không được ngươi làm lại lần nữa cho ta đi!” Này…trang điểm quá đẹp, ta sẽ không tự chủ được, nhìn đâu cũng phản quang… (*Nhị Nữu vốn háo sắc mà, mê mẩn trước sắc đẹp của Thần Vũ í mà)
“Được.” Minh Nguyệt cau mày, sau đó kiên định nói: “Thuộc hạ lần sau nhất định sẽ không làm Thánh Nữ thất vọng!”
Sau đó…Ta ước chừng lại bị đùa nghịch thêm một canh giờ. Lúc Minh Nguyệt hoàn toàn tin tưởng đem gương đặt ra trước mặt ta, ta…hoàn toàn – ngây dại.
Đẹp thật, đẹp thật, ánh mắt ta mê ly nhìn người trong gương. Chờ Minh Nguyệt lấy gương lại rồi, ta mới có phản ứng. Không được! Cứ như vậy mà đi, ta sẽ tự kỷ đến ngơ ngẩn mất hồn mất.
“Minh Nguyệt. Giúp ta…” Trang điểm đơn giản hơn một chút là được rồi. Ta còn chưa đề cập xong, Thái hậu đã phái người đến đón.
“Sớm vậy sao?” Ta thắc mắc, hỏi người từ trước đến giờ đều đến đón ta.
“…” Không có ai trả lời
“Này!”
“A, vâng, vâng, Thánh Nữ đại nhân. Ý thái hậu là…đón Thánh Nữ đến điểm tụ hội với bà trước, đến lúc đó Thánh Nữ và thái hậu cùng nhau đi dự tiệc.”
Đến chỗ tụ hội với bà ta trước? Ta đưa mắt nhìn Minh Nguyệt. Minh Nguyệt nhẹ nhàng khẽ gật đầu.
“Sao, vậy đi thôi. À phải rồi, thái hậu thưởng cung nữ này cho ta, ta rất vừa lòng, ta muốn mang nàng theo cùng, chắc là không có vấn đề gì đúng không.” Ta tùy tiện hỏi.
“Đương nhiên, đương nhiên rồi ạ, Thánh Nữ đại nhân, mời.” Người đến đón vội vàng vẫy đuôi trả lời.
Đã tới tẩm cung của thái hậu, còn chưa vào đến cửa đã mơ hồ ngửi thấy một cỗ hương vị ngọt ngào, càng vào sâu bên trong, mùi vị ngọt ngào càng nồng đậm. Ta hít hà, thưởng thức của thái hậu…cũng quá!
“Thiên Tằm vũ y này mặc vào trên người Thánh Nữ cũng thật khác hẳn người thường.” Thái hậu vừa gật đầu vừa than thở.
“Thái hậu quá khen.” Ta nắm chặt tay, nhịn xuống ý muốn động thủ đánh bà ta.
“Thánh Nữ, mời ngồi.” Thái hậu nhiệt tình kéo ta đến bên người. “Vải Thiên Tằm vũ này, cả trong hoàng cung chỉ có một. Ban đầu ta còn muốn hoàng nhi ban cho, hắn cũng không chịu thưởng. Bây giờ lại sai người làm y phục cho ngươi, có thể thấy được hoàng nhi đối với ngươi chính là rất mực quan tâm-.” Thái hậu vỗ vỗ tay ta, thấm thía nói.
“Á…chuyện này…thái hậu cả nghĩ quá. Ha ha.” Quan tâm? Không cảm thấy, hắn chỉ vì thú vui thôi. Lòng ta đánh thót một cái.
“Thánh Nữ, ngươi nói thật cho Ai gia biết, ngươi cảm thấy hoàng nhi của Ai gia thế nào?”
Ta nói…Thái hậu, ánh mắt của bà rất giống bà mai bà mối nha = = “Á…Ta gặp hoàng thượng chưa được mấy lần, không thể đánh giá.” Ta xấu hổ – nhấc lên một chén trà, giả vờ uống. Một là muốn lảng tránh đề tài này, hai là lại có thể không cần nhìn lão phù thủy thái hậu độc ác – đáng chết kia nữa.
Vì vậy, lúc ta mở nắp chén trà, ta nhìn thấy hình bóng chính mình trong chén nước rồi thì…Tiếp theo, tính tự kỷ của ta lại bộc phát, ánh mắt mê ly = =
“¥%#… ¥#¥#” Thái hậu ở một bên vừa nói cái gì ta hoàn toàn không lưu ý.
“Thánh Nữ?” Thái hậu kêu lên.
“Ừm? Cái gì?” Ta giật mình tỉnh lại. Ai ~ Minh Nguyệt này, đã nói là đừng có trang điểm xinh đẹp như vậy mà!
“Không có gì, không có gì. Việc tình cảm này có thể từ từ bồi dưỡng được-. Kỳ thật ta xem hoàng nhi nhà ta cùng Thánh Nữ nhất định là trời sinh một đôi…” Thái hậu càng nói càng đắc ý. “…” Ta rốt cuộc đã biết bà phù thủy thái hậu này tại sao lại đem ta tiến cung rồi. Muốn ta gả cho hoàng thượng, muốn nhờ vậy mà thu phục lực lượng Linh Sơn, cho dù là không thể hoàn toàn đạt được Linh Sơn, ít nhất cũng không cần lo lắng Linh Sơn sau này sẽ trở thành tâm phúc đại họa của hoàng thượng. Nhìn sắc mặt lão phù thủy thái hậu ta càng có ác cảm, bất giác sờ vào xuân dược giấu trong đai lưng, nhịn xuống, còn chưa phải lúc.
Cùng thái hậu lá mặt lá trái một hồi lâu, cuối cùng cũng đến giờ khai tiệc. Lúc đến đại sảnh yến hội, hoàng thượng đã đến rồi, ngồi ở một bên hình như là Yến Vương và Tiểu Si. (*lá mặt lá trái: giả dối, lật lọng tráo trở)
Ta hướng hoàng thượng cúi đầu coi như đã hành lễ. Sau đó…liền ngây dại. Bởi vì…đá cẩm thạch lót sàn quá bóng loáng, ta tự kỷ lại phát tác…Đẹp thật, đẹp thật…Ta si mê ngắm nhìn hình bóng trên mặt đất – -!
“Thánh Nữ không cần đa lễ.”
“…”
“Khụ…Khụ…Ừm, Thánh Nữ không cần đa lễ!”
“…”
“Thánh Nữ! ! ! !” Hoàng thượng nộ gọi.
“Ừm, ừm, có đây!” Ta nhổ vào! Lại trầm mê. Ta vội vàng ngẩng đầu lên chào hỏi với hoàng đế và Tiểu Si, á… thuận tiện còn có Yến Vương kia nữa. Vừa nhìn thấy đồng tử mọi người đột nhiên giật giật mấy cái.
Thật lâu, hoàng thượng mới lại lần nữa hạ lệnh: “Thánh Nữ, mời ngồi.”
Ta nghĩ nghĩ, đi tới bên cạnh Tiểu Si chuẩn bị ngồi xuống, lại bị thái hậu ngăn lại. “Thánh Nữ, chỗ của người…ở đây.” Sau đó, thái hậu mạnh mẽ kéo ta đến bên cạnh hoàng thượng.
“Ta muốn ngồi chung với tỷ tỷ!” Tiểu Si nhảy dựng lên, làm bộ muốn chen vào ngồi giữa ta và hoàng thượng.
“Tam hoàng tử!” Thái hậu tức giận. Nhưng ngại sự có mặt của mọi người ở đây nên không thể phát tác.
“Không sao, ta cùng Tam hoàng tử có chút duyên phận, cứ để hắn ngồi bên cạnh ta đi.” Ta nói với thái hậu.
Thái hậu xụ mặt, nhìn Tiểu Si, vì ngại có ta ở đây nên không thể làm gì các hơn là gật đầu. Nhưng cuối cùng thì vị trí là ta ngồi ở giữa, Tiểu Si cùng hoàng thượng ngồi hai bên, mà ngồi bên cạnh thái hậu chính là Yến Vương. Thấy Yến Vương ngồi bên cạnh thái hậu, vì vậy, ta cười…
Tiệc rượu bắt đầu xong, ta thấy thời cơ đã đến, len lén xuất ra xuân dược, chuẩn bị tùy thời thuốc thái hậu. Ha ha, ‘Thượng kế’ luyện tập bao lâu nay không ngờ lại được dùng vào lúc này. Thuốc này cực mạnh, ăn vào xong chỉ cần sau một khắc sẽ bắt đầu phát huy tác dụng. Đó cũng là nguyên nhân tại sao lúc ở tẩm cung thái hậu ta lại chưa vội bỏ thuốc cho bà ta.
“Thánh Nữ, hôm nay vì ngươi nên mới mở tiệc tẩy trần, Ai gia kính ngươi một chén.” lão phù thủy thái hậu vừa nói vừa gật đầu với cung nữ phía sau, cung nữ kia liền bưng một chén rượu đến trước mặt ta.
Chỉ là, ta nhìn ly rượu tràn đầy trước mặt, lại lần nữa…tự kỷ = =
Thái hậu thấy ta cứ nhìn ly rượu kia mà ngẩn người, không khỏi lên giọng kêu ta vài tiếng. Ta bừng tỉnh, lại thấy trên nét mặt thái hậu phát hiện có chút khẩn trương. Ửm? Chẳng lẽ rượu này có chuyện?
Lúc ta đang do dự rốt cuộc là có nên uống hay không, Tiểu Si đã đoạt lấy chén rượu đầy, chụt chụt uống một hơi hết sạch. “Tỷ tỷ không muốn uống, để Tiểu Si thay tỷ tỷ uống!” Tiểu Si ngu ngu dại dại nói.
“Hỗn láo!” Thái hậu rống lên giận dữ.
Ta lo ắng nhìn Tiểu Si, phát hiện hắn uống rượu xong cũng không có gì khác thường mới yên lòng một chút, nói với thái hậu: “Thái hậu đừng trách Tam hoàng tử. Rượu này lẽ ra do ta kính thái hậu mới phải. Nhị Nữu kính thái hậu một chén, cảm tạ thái hậu đã chiếu cố chuẩn bị chỗ ở tốt cho ta.” Ta đứng lên, đi tới trước mặt thái hậu, cầm bầu rượu giúp bà rót đầy chén, thuận tiện hạ dược vào.
“Được, tốt lắm.” Thái hậu vui mừng cười đáp. “Người đâu, rót đầy chén cho Thánh Nữ!” Ta mỉm cười cùng thái hậu cụng ly cạn chén. Trở lại chỗ ngồi, chờ đợi trò hay mở màn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...