Tôi đưa Châu Nguyệt Nhi trở lại hang.
Chị Lưu bị sốc khi nghe tin cô ấy bị rắn cắn, vội vàng kiểm tra vết thương, và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng tôi xử lý nó rất tốt.
Tôi đặt Châu Nguyệt Nhi bên đống lửa trại, và ngay sau đó, cô ấy ngủ sâu.
Sau sự cố của Châu Nguyệt Nhi, mọi người cũng có chút kích động.
Rốt cuộc, đây là một hòn đảo sa mạc.
Chắc chắn, có những nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
May mắn thay, lần này Châu Nguyệt Nhi chỉ bị rắn lá tre cắn, nếu gặp phải rắn độc hơn, sợ rằng mọi người chỉ có thể nhìn cô ấy chết thôi.
Lần này là cô ấy, lần sau? Có lẽ đó là bạn.
Bầu không khí im lìm một lúc.
Tôi biết không phải là một điều tốt khi có tâm trạng kém như vậy.
Tôi suy nghĩ về việc làm một cái gì đó hoặc nói điều gì đó, để truyền cảm hứng cho mọi người, trong khi tiếp tục làm công việc trên tay.
Tôi đặt hai cây tre mềm hơ trên đống lửa và cho nó khô một chút.
Chị Lưu nhìn thấy là có chút hiếu kỳ "Tiểu Phi, cậu đang làm gì vậy? Cậu tính làm gì với những cây tre này?"
"Này, nhìn này, nó hoàn toàn có ích đó, bảo đảm chị không thể đoán ra được!"
Tôi nói một cách bí ẩn.
Bộ dạng bí mật của tôi thu hút sự chú ý của mọi người.
Tiểu Nhu nhìn tôi bằng ánh mắt tình tứ, và Ninh Tiểu Thu khịt mũi và càu nhàu trong sự bất mãn, "Giả thần giả quỷ!"
Tuy nhiên, mặc dù miệng nói rất khinh thường tôi, nhưng Ninh Tiểu Thu rất tò mò và không thể không nhìn chằm chằm vào tôi, cố gắng xem tôi đang làm cái quái gì.
Sau khi tôi hơ khôi nhưng cây tre và kéo căng chúng.
Sau đó, tôi nhặt chiếc rìu lửa lên và dùng lực chẻ thật mạnh lên chúng.
Chẳng mấy chốc, cây tre mềm này được chia thành bốn cây tre!
Cha tôi từng là một thợ thủ công tre trong làng, chuyên chặt tre để làm gậy tre, sau đó còn dệt một số giỏ, sàng, thậm chí cả đồ để hấp, v.v.
Mỗi khi làm được nhiều một chút, họ lại mang nó đến thị trấn để bán.
Dựa vào nghề này nên mặc dù bố tôi không biết chữ, nhưng điều kiện của gia đình chúng tôi được coi là khá giả trong làng.
Và tôi đã đủ điều kiện để lên thị trấn học và sau đó tôi được nhận vào trường đại học.
Tôi cũng đã học được một chút về nghề thủ công của cha tôi.
Mặc dù tôi không có dụng cụ đặc biệt trong tay, tôi không thể chẻ ra những cọng nan rất mỏng được, nhưng cố gắng cũng làm ra được những nan tre mỏng bằng móng tay, chúng cũng rất hữu dụng.
Tôi sắp xếp lại những nan tre mỏng, và đan chúng xung quanh vài thanh gỗ.
Vậy là một cánh cửa tre đơn giản đã nhanh chóng được tôi tạo ra.
Sau đó tôi sử dụng một số dây sắt để cố định từng chiếc lá sậy vào cánh cửa tre.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ cánh cửa tre trở nên dày đặc và kín gió.
Hơn nữa, những chiếc lá sậy được sắp xếp gọn gàng trên cánh cửa tre, trông rất nghệ thuật, nhìn thật đẹp.
Nhìn tôi bận một hồi, lại làm ra được cái này.
Chị Lưu và Ninh Tiểu Thu rất ngạc nhiên.
Đặc biệt là Ninh Tiểu Thu, cô ấy rât choáng váng nén không được nói mà nói: Thật không ngờ tên nhà quê nhà anh lại lợi hợi như thế, tay của anh cũng quá khéo đi’
Tôi mỉm cười với cô ấy, "Những điều cô không ngờ tới còn nhiều đó."
"Hứ!" Ninh Tiểu Thu nhìn tôi vui như vậy, cũng có chút không sảng khoái, khịt mũi hừ nhẹ.
Triệu Uy thấy tôi nói chuyện và cười đùa với các cô gái đằng kia, đột nhiên có một sự ghen tị mãnh liệt trong mắt.
Tôi cười lạnh và nhanh chóng gọi anh ta đến yêu cầu anh ta giúp tôi đặt cánh cửa tre vào lỗ.
Dùng mấy thanh gỗ chống đỡ chẳng mấy chốc nơi cửa hang đã có một cánh cửa chắc chắn.
Tôi tìm một vài bông hoa sậy và nhồi chúng vào các cạnh.
Với cánh cửa tre này, mọi người dường như hoàn toàn bị cô lập với khu rừng bên ngoài và cảm giác an toàn xuất hiện từ trong tim.
Sau một buổi chiều bận rộn, tôi thấy bầu trời đang tối dần.
Chị Lưu và tôi lại bắt đầu nướng cá.
Châu Nguyệt Nhi ngã bệnh, đêm nay sẽ không có thức ăn ngon.
Mọi người ăn cá nướng và ít hoa quả dại chống đói.
Châu Nguyệt Nhi vẫn còn rất yếu.
Thật ngạc nhiên, Ninh Tiểu Thu đã chủ động chăm sóc Tiểu Nguyệt.
Mặc dù cô ấy vẫn còn hơi vụng về, nhưng tôi có thể nhận ra, cô ấy dùng tâm chăm sóc người bệnh.
Khi ăn cơm, cô cẩn thận xé cá nướng thành những mảnh nhỏ và đút cho Châu Nguyệt Nhi ăn.
Châu Nguyệt Nhi thấy Ninh Tiểu Thu đối tốt với cô ấy và cô ấy rất cảm động.
Mối quan hệ giữa hai người phụ nữ đột nhiên trở nên tốt đẹp hơn.
Ban đêm, tôi thấy họ thầm thì thầm trong góc.
Nó làm cho tôi thực sự không nói nên lời.
Buổi chiều, hai người họ ở trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng thế mà lúc này lại dính như keo với sơn.
Phụ nữ là động vật thực sự khó nắm bắt.
Đêm nay, có một ngọn lửa trại trong hang, một cánh cửa tre để chặn gió ở cửa và một cây sậy như một cuộn dây đuổi muỗi.
Thật sự rất thoải mái.
Tất cả chúng tôi đều ngủ sâu.
Có lẽ điều khó chịu duy nhất là có quá nhiều đá trên mặt đất của hang động này và và đâm vào lưng khó chịu.
Tôi quyết định sẽ đi nhổ cỏ vào ngày mai để làm nệm."Khi nước trong rừng rút, tôi phải lấy lại chiếc vali treo trên cây và đặt quần áo lên trên thảm cỏ, vậy là có một nệm thật hoàn hảo."
Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi hiểu rằng khi nước rút, có một việc quan trọng hơn đó là khám phá đống đổ nát của máy bay của đội cứu hộ.
Có thể sẽ khám phá ra nhiều điều đáng kinh ngạc.
Suy nghĩ về mọi thứ, cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi.
Vào nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy có một cơ thể dịu dàng trong vòng tay, tôi không thể không cười khổ.
Trong mấy đêm qua, dường như mỗi đêm đều không thể an tĩnh.
Chị Lưu cuộn tròn trong vòng tay tôi trong lúc ngủ.
Cô ấy ngủ ngon lành và tôi cũng rất mệt mỏi rồi, sau khi liếc nhìn cô ấy, tôi tự nhiên ôm lấy cô ấy và tiếp tục ngủ.
Lần này, không có gì hay ho xảy ra.
Tuy nhiên, lúc sáng khi tôi đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy đau ở tai và dường đang bị ai véo chặt.
Tôi thức dậy với một cơn đau, quay đầu lại và nhìn Ninh Tiểu Thu, cô ấy nhướn mày và nói, "Wow, cuối cùng tôi cũng bắt được anh.
Lần này chắc chắn không phải là sự hiểu lầm đi, nói! Tại sao anh lại phi lễ với chị Lưu?’’
Tôi nhìn xuống và thấy rằng cơ thể bụ bẫm của Chị Lưu đang cuộn tròn trong vòng tay của tôi như một con mèo nhỏ và tôi ôm cái eo nhỏ của ai đó bằng một tay, và tay kia thì rất tự nhiên ôm cái mông nhỏ của nàng.
Tôi nhanh chóng bỏ tay ra và chỉ muốn nói rằng mình vô tội.
Nhưng chị Lưu không biết tỉnh dậy từ khi nào, cô nói một cách uể oải, "Chắc là quá lạnh nên Tiểu Phi đã đến và ôm tôi đêm qua.
Không sao, cậu ấy không làm gì quá.
Chị không trách cậu! "
Ninh Tiểu Thu lắng nghe và đột nhiên tự hỏi đúng là như vậy sao? Uất hận nhìn tôi.
Tôi chết lặng, nhưng chị Lưu đã nói thế.
Tôi cũng không thể bác bỏ.
Tôi mở miệng và cuối cùng chọn cách im lặng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...