Dương Nghị bắt đầu tiếp nhận công việc mới, Tô Diệp cũng vội vàng chuẩn bị mở đề, cơ hội gặp mặt quả thật không nhiều, cộng thêm đơn vị Dương Nghị công tác quá xa, giao thông lại không thuận lợi, bởi vậy cả hai chỉ gặp nhau được vào cuối tuần, Dương Nghị cũng không ngại vất vả bôn ba hơn mười dặm mà chạy tới gặp cô. Tô Diệp cảm thấy, hai người bọn họ tựa như Ngưu Lang Chức Nữ, ngày ngày ngóng chờ tới dịp được gặp nhau, mà kể có gặp được nhau thì cũng chỉ tâm sự với nhau được đôi câu sau đó liền giải tán!
Với khoảng cách này, đối với hai người đang trong giai đoạn yêu nhau say đắm như Tô Diệp và Dương Nghị thì nó thật sự là một loại tra tấn. Một tuần chỉ có một chút thời gian để được gặp nhau nhưng ngán một chỗ thời gian đó cộng lại đều không quá một ngày, nếu như trùng hợp hôm ấy một người có việc, vậy cũng chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút để nhìn thấy nhau. Tô Diệp đứng ở cửa trường học, lưu luyến ôm lấy tay anh không rời, tỉ mỉ dặn dò: "Về đến nơi nhớ gọi điện cho em, mỗi ngày đều phải nhớ đến em, nằm mơ cũng phải mơ tới em!..."
Phụ nữ luôn thích nói vài lời càn rở, biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn làm không biết mệt. Dương Nghị cười tủm tỉm, trong miệng ừ đáp lại không ngừng, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, đùa giỡn nói: "Mỗi lần đều là những câu này, anh có thể nhắc lại làu làu rồi, em không còn câu nào muốn nói sao?"
Tô Diệp vỗ nhẹ anh một cái, sẵng giọng: "Dù gì cũng chỉ là những lời em nói ra thôi! Anh phải làm được mới tính, vậy em hỏi anh, những điều em mới nói, anh làm được mấy cái?"
Dương Nghị ngẩng đầu nhìn trời, mặt lơ ngơ giơ ngón tay giả vờ đếm, Tô Diệp bị anh chọc cho bật cười, lắc lắc cánh tay của anh, cười mắng: "Được rồi! Còn giả bộ! Đi nhanh đi."
Dương Nghị cười ha hả mà ôm lấy cô, xoay người lên xe.
Chung đụng đã lâu, Tô Diệp mới phát giác, anh thật ra cũng không phải lúc nào cũng nghiêm túc, đôi khi cũng sẽ có một chút nghịch ngợm trẻ con, chọc cho cô vui không thể tả. Mỗi lần gặp nhau như thế, cô đều cười nghiêng ngả, anh chỉ mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt đều là yêu thương cùng cưng chiều, tựa như thấy cô vui chính là niềm vui lớn nhất của anh. Thường thì Tô Diệp cũng không biết mình rốt cuộc là đang cười cái gì, chỉ là khi thấy anh như vậy, cô cảm thấy trong lòng tràn đầy sung sướng, dường như cười chính là phương thức khiến cả hai cởi mở hơn.
Tô Diệp chậm rãi đi về hướng trường học, cứ ba bước lại quay đầu lại, cho đến khi chiếc xe Jeep màu xanh khuất bóng mới bước nhanh hơn. Đi qua cổng trường, quẹo một cái, trên đường lướt qua vài người, đột nhiên một bóng dáng lọt vào tầm mắt Tô Diệp, trong lòng giật mình, lại tập trung nhìn kỹ, bước đi cũng chậm dần.
Là Trần Thần! Tô Diệp chậm rãi cất bước, nhìn hắn càng lúc càng gần, ánh mắt sáng ngời kia tựa như cũng đang nhìn cô, mặt liền ửng đỏ. Đang do dự có nên chào một tiếng không thì giọng nói quen thuộc đã lâu không được nghe cất lên: "Tô Diệp! Đã lâu không gặp!"
Tô Diệp điều chỉnh tâm trạng, đưa tay xoa gáy, mím môi mỉm cười đáp: "Đúng vậy a! Thật là trùng hợp! Anh gần đây chắc bận rộn lắm nhỉ?"
"Ừ, gần đây có khá nhiều việc phải làm." Trần Thần ngược lại thản nhiên, nở nụ cười rồi nói: "Chuyện đi du học đã được phê duyệt, mấy ngày nữa sẽ lên đường, em gần đây thế nào? Đã mở đề chưa?"
Tô Diệp trong lòng chợt xuất hiện một loại cảm xúc khó xác định, có thể là may mắn, có thể là phiền muộn, hoặc là thoải mái, hoặc là mông lung, giống như trên một bản vẽ có đủ loại màu sắc được trộn vào nhau, dây dưa, khó phân biệt.
Cô mỉm cười chậm rãi lắc lắc đầu, "Chúc mừng anh, rốt cuộc cũng đạt được mong muốn! Còn em nếu không có gì sai sót thì tháng Mười mở đề, mấy ngày nay đang chuẩn bị!"
Trần Thần lập tức mặt mày cong lên, nở nụ cười chân thành: "Chúc mừng em! Vậy là sang năm có thể tốt nghiệp rồi! Chuyện công việc đã bắt đầu chuẩn bị chưa?"
Tô Diệp nghĩ mãi không hiểu tại sao hắn có thể thoải mái như thế, cô tuy cũng đã buông tay, nhưng trong lòng vẫn còn chút vướng mắc, dù thế nào cũng không thể tự nhiên được. Tô Diệp nhìn khuôn mặt tươi cười mà chân thành của Trần Thần, nhất thời cảm khái, thản nhiên nói: "Cảm ơn anh! Sơ yếu lý lịch cũng mới hoàn tất, còn chưa bắt đầu tìm kiếm!"
Trần Thần đối với Tô Diệp vẫn có chút áy náy, lúc này rất muốn giúp cô làm một chuyện gì đó, cũng không phải là muốn như thế nào, chỉ là để lòng mình được an ổn mà thôi. Hắn cúi đầu trong chốc lát rồi cười nói: "Anh có quen một vị sư huynh, hai năm trước sau khi tốt nghiệp đã tới Bắc Lý Công, giờ công việc cũng khá ổn định, trùng hợp cũng cùng chuyên ngành với em. Nếu không em đưa cho anh sơ yếu lý lịch, để cậu ta đề cử em, như vậy sẽ nắm chắc được cơ hội!"
Tô Diệp bật cười, dù cô có phải đi nhờ cậy mọi người, cũng không muốn nhờ hắn, huống chi, cô còn chưa tới tình trạng kia đâu! Tô Diệp lắc đầu nhè nhẹ: "Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh!"
Cô dùng giọng nói nhu hòa, lại lộ ra ý kiên định, Trần Thần giật mình, có chút ngượng ngùng, khẽ cười một tiếng: "Anh còn chút chuyện, đi trước, sau này có thời gian lại tán gẫu."
Có lẽ không có cơ hội rồi, kể từ lần đó hai người hai hướng, hắn đi con đường của hắn, cô đi con đường của cô, tựa như hai cạnh của một góc tù, từ một điểm xuất phát, sau đó mỗi lúc một xa dần, cuối cùng không thể gặp lại! Tô Diệp đưa mắt nhìn hắn, vẫn là người đàn ông tuấn tú, sạch sẽ thanh tao lịch sự, nụ cười sáng lạn như bầu trời trong xanh sau cơn mưa, nhưng giờ lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, xa cách.
Tô Diệp ngồi ở trên thảm cỏ, một mình gặm nhấm tâm sự. Được một lúc thì cô lấy máy ra gọi cho Dương Nghị!
Lúc Dương Nghị bắt máy thì Tô Diệp có chút có tật giật mình.
"Anh đây, em đang làm gì vậy?" Bên kia là giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng, Tô Diệp dường như thấy được hình ảnh anh lúc này đang cong cong khoé mắt nở nụ cười ôn hoà, mang theo tư vị hạnh phúc.
"Em đang ngồi bên ngoài! Nghỉ ngơi một lát rồi đi ăn tối." Tô Diệp nhẹ nhàng cười.
"Trời nóng như vậy, em ra ngoài làm gì?" Dương Nghị nhíu mày, "Đi mua chai nước mát mà uống, đừng để bị cảm nắng!"
Tô Diệp chống cằm lên đầu gối hướng mắt xuống nhìn thảm cỏ, đầu ngón tay vòng quanh mấy cây Thảo Diệp, không nhanh không chậm nói: "Em lười đi lắm, anh mua giúp em đi!"
Dương Nghị nghẹn lời, cười một tiếng, trêu chọc cô nói: "Được, anh mua xong rồi chờ em tới đây Uống....uố...ng!"
Một câu nói đùa nhưng ấm lòng!
Tô Diệp liền bật cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tâm trạng tốt lên rất nhiều, giống như đột nhiên bị người ta kéo từ trong mơ về thực tại, hé mắt xem xét, quanh mình đều là những điều chân thật, không phải là hư vô như trong mộng.
"Em quay trở về phòng đi! Nhớ mua nước uống, buổi tối xong việc anh sẽ gọi lại cho em!" Dương Nghị dặn dò.
Tô Diệp cúp điện thoại, miễn cưỡng đứng dậy, cửa hàng tiện lợi gần nhất bán nước chỉ có căng tin, cô thong thả hướng căn tin đi tới, trên đường đi, gặp phải đều là các cặp đôi cười nói vui vẻ, ôm nhau trêu đùa, vai kề vai liếc mắt đưa tình, mười ngón đan vào nhau, thì thầm to nhỏ, Tô Diệp nhìn thấy cảnh này trong lòng bực bội, ghen tị không thôi.
Đến căn tin, bưng chén đĩa ngồi xuống, ngẩng đầu, đối diện là một đôi đang đút cơm cho nhau, hai mắt nhìn nhau đầy thâm tình, Tô Diệp cảm thấy chói mắt định bưng chén đĩa chuyển đến bàn khác, nhìn xung quanh một lượt, ai ai cũng đều có đôi có cặp, Tô Diệp trong lòng vỡ nát, thế giới này thật sự là quá điên cuồng! Còn để cho người cô đơn sống nữa không đây!
Tô Diệp ăn uống qua loa vài miếng rồi vội vàng chạy ra khỏi căn tin, dắt xe đạp đứng ở đầu đường do dự, nên đi đâu đây?
Cô không có tâm trạng làm việc, lại ngại ở trong phòng một mình quá cô đơn, nhìn xung quanh mọi người ai cũng đều có đôi có cặp như hình với bóng, Tô Diệp thật muốn hận, hừ! Bắt nạt mình không có bạn trai bên cạnh hả!
Lúc Dương Nghị họp xong cũng đã hơn chín giờ, anh mang theo bộ mặt nghiêm nghị từ trong phòng họp đi ra, chờ ở một bên là công văn Trương Hách, hắn bước lên phía trước vụng trộm kéo anh lại, nhỏ giọng nói: "Doanh trưởng, bạn gái của anh đến rồi, lúc cô ấy đến anh đang họp nên em không dám đi vào báo cáo."
"Ai cơ?" Dương Nghị lắp bắp kinh hãi, cau mày hỏi Trương Hách.
"Bạn gái của anh, cô gái tên Tô Diệp." Trương Hách nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh liền phát hoảng, nói chuyện ấp úng.
Dương Nghị lại nghe rõ ràng, sững sờ nói không ra lời. Trương Hách bị điều động đến hỗ trợ anh chưa tới hai tuần, hiểu không rõ tính tình của anh, thấy anh trầm mặc không nói gì, liền âm thầm suy đoán có thể hai người đang giận dỗi, chỉ huy cũng không muốn gặp Tô Diệp, liền cẩn thận thử thăm dò hỏi: "Nếu không để em đến bảo cô ấy quay về? Nói rằng anh vẫn chưa họp xong, hôm nay không thể gặp mặt!"
Dương Nghị "khụ" một tiếng, ngại quá cười cười, vỗ vai Trương Hách nói: "Là bạn gái của tôi! Cô ấy đường xa tới, cậu lại biện một lời nói dối để cô ấy trở về, sau này tôi sẽ phải nếm mùi đau khổ!"
Trương Hách gãi cái ót, bối rối cười, Dương Nghị vừa gọi điện thoại vừa nói: "Không sao đâu, cậu đi về trước đi, một mình tôi đi đón cô ấy là được rồi!"
Tô Diệp chờ ở trạm gác, kiên nhẫn gần như đều muốn bị mài hết, đến lúc Dương Nghị điện thoại tới, cô dẩu môi, hung hăng hỏi: "Anh đang ở nơi nào vậy? Nếu anh không đến em đi về đây!"
Dương Nghị lại phải dỗ dành xin lỗi, cuốc bộ như bay, vội vã hướng cửa lớn đi tới.
Tô Diệp tựa người trên lan can, suy nghĩ xem chốc nữa gặp anh phải xử lý như thế nào, nghĩ một lát, lại cảm thấy buồn cười, việc này chỉ có thể trách cô thôi, đã ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, chẳng oán được ai! Tô Diệp thở dài, cô thật ra muốn cho anh bất ngờ, kết quả biến thành khiến anh cảm thấy run sợ, cũng cho mình thêm một bụng uất ức bực bội.
Xa xa, Tô Diệp trông thấy anh vừa đi vừa chạy thì những bất mãn uất ức trong lòng liền tiêu tán hết. Đến khi anh lại gần, trông thấy chỗ thái dương và cổ anh toàn là mồ hôi, hô hấp cũng rối loạn, trên mặt đều là nụ cười nịnh nọt xin lỗi, khiến cô nửa điểm tức giận cũng không có, chỉ còn mỗi vui sướng cùng thỏa mãn.
Tô Diệp cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, hai tay chắp sau lưng nghiêng đầu hỏi: "Anh có mang theo nước không?"
Dương Nghị giật mình, chợt cười nói: "Anh lập tức đi mua!"
Tô Diệp chép chép miệng, cười híp mắt: "Anh vẫn chưa mua sao? Vậy thôi đi, đi một chuyến uổng công, em đi trước!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...