Bốn người nói chuyện phiếm một hồi, Lý Mi cùng Cố Tuấn Huy đứng dậy cáo từ, Tô Diệp trong lòng biết rõ, họ đây là đang cho cô cùng Dương Nghị có cơ hội để tìm hiểu nhau.
Lý Mi cùng Cố Tuấn Huy vừa rời đi, Tô Diệp liền đổi đến chỗ Lý Mi vừa ngồi, theo cô thấy, chỉ có tình nhân hoặc là vợ chồng với nhau mới có thể ngồi chung một bên, vai kề vai thuận tiện làm những cử chỉ thân mật, còn với bọn cô thì ngồi đối mặt nhau là thích hợp nhất.
Dương Nghị nhìn Tô Diệp ôm lấy đồ đạc, chuyển sang ngồi ở vị trí đối diện anh, lại đem cái ly từ bên cạnh anh kéo đến chỗ của mình, bất giác có cảm giác mất mát, lại có một chút tức giận: Cô đây là không muốn ngồi cạnh anh? Vội vã muốn giữ khoảng cách với anh!
Đây không phải là lần đầu tiên anh xem mắt, trước đó có rất nhiều người xinh đẹp và có khí chất hơn so với Tô Diệp, nhưng một cô gái chỉ trang điểm qua loa như cô thật đúng là chưa thấy qua, ngược lại anh lại có vài phần thưởng thức, trò chuyện mấy câu với cô, lại cảm thấy cô là một cô gái thanh tú, đoan trang nhưng cũng rất hoạt bát, tự nhiên, thỉnh thoảng có hơi rụt rè rất đáng yêu, nhìn có phần hợp mắt, liền muốn cùng cô tiếp tục chung đụng.
Thật không nghĩ đến cô gái này lại không để ý mình, Dương Nghị bực mình, trong lòng lấp đầy cảm giác thất bại.
Tô Diệp chuyển chỗ xong, ngước mắt thấy Dương Nghị đang mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực tay thì quấy ly cà phê, liền tìm chuyện để nói, mỉm cười hỏi: "Anh là ở bộ đội sao?"
Dương Nghị ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô một cái, điều chỉnh tâm tính, sắc mặt nghiêm chỉnh nói: "Tốt nghiệp xong là nhập ngũ, hiện tại đã năm năm rồi!"
Tô Diệp chỉ biết anh là một thiếu tá, nhưng cụ thể làm chức vị gì hay làm công việc gì Lý Mi đều không nói tỉ mỉ, cộng thêm việc cô đối với quân đội biết rất ít, lúc này liền tò mò hỏi: "Vậy anh bây giờ là cấp bậc gì?"
"thiếu tá!"
Tô Diệp cười khẽ: "Tôi biết, chỉ là muốn hỏi, anh bây giờ là doanh trưởng hay là đoàn trưởng?" Cô có bạn học tốt nghiệp đại học xong được phân đến quân đội, cho nên cũng biết anh hiện tại chắc chắn không phải Đại đội trưởng.
Tô Diệp thật sự cảm thấy thú vị mà quan tâm nhìn chăm chú Dương Nghị, hai mắt bởi vì tò mò mà thoáng trừng lên, ánh sáng bắn ra bốn phía, Dương Nghị nhìn cô, có chút hoang mang, trước kia khi đi xem mắt anh thường đánh giá người ta qua cái nhìn, nên ngay cả kế tiếp cô muốn hỏi điều gì anh tựa hồ cũng có thể đoán được, trái tim Dương Nghị có chút trầm xuống, nhưng vẫn là cố gắng kìm nén lại, chỉ cau mày thản nhiên nói: "Đang là doanh trưởng!"
Tô Diệp trầm thấp "A" một tiếng, ánh mắt xê dịch, lại hỏi tới: "Vậy thì phải mất vài năm mới có thể lên đoàn trưởng hả?" Cô thật ra không phải là để ý chức vụ, đối với danh lợi quyền quý cũng không quá quan tâm, sở dĩ hỏi như vậy, thực sự là muốn biết năng lực học tập và vốn tri thức của người ta.
Dương Nghị cúi đầu, im lặng một lát, lạnh lùng nói: "Sáu năm!"
Tô Diệp tặc lưỡi, thời gian dài như vậy, không bằng cô một năm đã lấy được bằng thạc sĩ!
Dương Nghị không bỏ qua bất kì một biểu hiện nào của Tô Diệp, lúc này trái tim càng lạnh hơn, không có hứng thú, nhưng lại không trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi, liền muốn tiếp tục qua loa trao đổi với cô.
Tô Diệp phát hiện Dương Nghị không có hứng thú, nhưng nếu đến để xem mắt thì cũng nên trao đổi với nhau một vài vấn đề chứ.
"Nghe nói anh sang năm muốn điều về Bắc Kinh công tác?" Tô Diệp nghĩ, cô hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất, cô muốn sau khi kết hôn vẫn ở lại Bắc Kinh.
"Có khả năng này!" Lập lờ trả lời nước đôi, Tô Diệp có chút mụ mị, đối diện với người đàn ông có mấy phần không quan tâm tới cuộc sống tương lai, thái độ còn càng ngày càng lạnh đạm, lại đối với cô hoàn toàn không có hảo cảm. Cô mặc dù muốn nhanh chóng kết hôn, thực sự muốn tìm một người thích hợp với mình, dưa hái khi còn xanh thì sẽ không ngọt, đạo lý này cô hiểu.
Tô Diệp giật nhẹ khóe môi, không có ý định hỏi nữa, bầu không khí lạnh xuống dần, bốn mắt nhìn nhau khó tránh khỏi ngượng ngùng, Tô Diệp bưng chén lên uống cà phê, Dương Nghị thấp đầu, bỏ thêm đường vào trong chén, cầm muỗng nhỏ quấy đều. Quấy đến khi ly cà phê của Tô Diệp sắp thấy đáy rồi, Dương Nghị vẫn cúi đầu không lên tiếng, Tô Diệp không chịu nổi rồi, không muốn như vậy cô chỉ có thể tiếp tục tìm chuyện để nói.
"Nội Mông bên kia điều kiện như thế nào? Có phải là rất khổ hay không?"
Dương Nghị liếc cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Cũng được!"
Không có cách nào khác, Tô Diệp tốn hơi thừa lời, đổi sang một chủ đề khác.
"Bộ đội bây giờ còn phân phòng ở sao?" Trước kia nghe nói có đãi ngộ này, hiện tại không biết có còn hay không.
Dương Nghị triệt để hết hy vọng, ngoắc ngoắc khóe môi, cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Cứ cho là có đi!"
Giọng điệu không quan tâm! Tô Diệp có chút nén giận, khóe mắt quét qua di động, nhìn thời gian, cảm thấy có thể kết thúc, đang định mở miệng, liền nghe Dương Nghị không mặn không nhạt hỏi: "Cô học tiến sĩ mấy năm?"
Thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, Tô Diệp bất đắc dĩ nói: "Năm năm!"
"Bao giờ tốt nghiệp?"
Tô Diệp bối rối, đè nặng không vui thấp giọng nói: "Phòng thí nghiệm không đủ người, giáo sư hướng dẫn thương lượng với tôi, nói muốn kéo dài thời hạn thêm một năm."
Dương Nghị liếc cô một cái, mỉm cười nói: "Ngày nay học lên tiến sĩ đều là vào dễ ra khó, mỗi kì thi tuy không quá khắt khe, nhưng nếu không có năng lực thì chắc cũng khó tốt nghiệp được!"
Tô Diệp trợn mắt há mồm, nửa ngày mới phản ứng lại, tức giận đến nỗi tay có chút run, hung hăng lườm anh một cái, tức giận nói: "Tôi còn có chuyện, đi trước."
Dương Nghị híp mắt, cười hơi hướng nàng gật gật đầu: "Gặp lại sau!"
Tan rã trong không vui!
Tô Diệp tức giận, một đường nguyền rủa trở về ký túc xá. Sư muội cùng phòng tên Chu Hiểu Tô đi dạo phố vừa trở về, trông thấy Tô Diệp liền không thể chờ đợi được hỏi: "Như thế nào? Như thế nào?"
Tô Diệp oán hận, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Một người đàn ông đê tiện!"
Chu Hiểu Tô im lặng, không dám trêu chọc cô, lẻn đi thu dọn đồ đạc.
Tô Diệp rửa mặt đi ra, liền trông thấy Chu Hiểu Tô túi lớn túi nhỏ, kinh ngạc nói: "Em dọn nhà? Mang nhiều đồ về nhà như vậy làm sao mà lên tàu được!"
Chu Hiểu Tô lạnh nhạt, cũng không ngẩng đầu: "Phòng thí nghiệm nhiều người như vậy, sợ gì không có ai giúp chứ!"
Tô Diệp không nói gì, xoay người đi sân thượng thu quần áo, nghe Chu Hiểu Tô sung sướng hát: "Lão thái thái đừng lo lắng, qua ngày mồng tám tháng chạp chính là năm mới. Cháo mồng 8 tháng chạp, uống vài ngày, tung toé 23, 23 nổi lửa, 24 quét dọn nhà cửa, 25..."
Tô Diệp đi vào nhà hỏi: "Ở chỗ em 24 còn quét dọn nhà sao?"
Chu hiểu tô kinh ngạc: "Dọn nhà ý hả, chả nhẽ ở chỗ chị không làm sao?"
Cả hai bọn họ đều là người Sơn Tây, Tô Diệp đến từ thị trấn Đại Đồng, Chu Hiểu Tô là Hiếu Nghĩa, tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn, có mang một chút khẩu âm, còn nữa, cô vừa mới trở thành bác sĩ, cùng Tô Diệp ở cùng một chỗ mới hơn một tháng, còn chưa quá thân nhau.
Tô Diệp sững sờ, lắc lắc đầu: "Nơi đó không có như vậy! Rốt cuộc là thành thị, hay thị trấn lớn đều không như vậy." Tô Diệp cảm khái, tiếp tục công việc thu quần áo.
Chu Hiểu Tô mơ màng, ngưỡng cái đầu nói: "Đây là phong tục, cả nước đều giống nhau chứ?"
"Ngày quét dọn trang trí nhà cửa từ bao giờ thành phong tục tập quán rồi hả?" Tô Diệp xoay người.
"Từ trước đến giờ vẫn vậy mà!"
Tô Diệp bất lực, không biết nên trả lời thế nào, giữa hai người xuất hiện chướng ngại, mắt to trừng mắt nhỏ trừng vài giây, liền đều hậm hực quay đầu không nói gì nữa, ai làm việc nấy.
Sáng hôm sau, Tô Diệp đến phòng thí nghiệm, vừa vào cửa, liền trông thấy sư đệ Vương Chí Vĩ đang phát biểu, bị giáo huấn chính là tiểu cô nương Điền Ninh, thạc sĩ năm thứ hai, cách ăn mặc vô cùng mốt, không có tâm trạng học tập, học nghiên cứu hoàn toàn chỉ để có cái bằng thuận tiện tìm việc làm.
"Lần trước đưa cho cô phương án thí nghiệm, thế nào vẫn chưa áp dụng." Vương Chí Vĩ nhìn báo cáo thí nghiệm của Điền Ninh, rất bất mãn.
"Thời gian eo hẹp, chưa kịp làm." Điền Ninh giải thích.
Vương Chí Vĩ ngẩng đầu: "Cô trong khoảng thời gian này đang bận gì? Tính đến nay đã ba tuần rồi, một chút tiến triển đều không có! Thời gian eo hẹp của cô ở đâu hả?"
"Vội vàng viết luận văn!" Điền Ninh nhỏ giọng lầm bầm.
"Số liệu thí nghiệm đều không có, lấy cái gì viết luận văn!" Vương Chí Vĩ thở phì phò, hét lên khiến trong phòng thí nghiệm tất cả mọi người đều hướng mắt ra.
Điền Ninh túng quẫn mặt đỏ bừng, cắn môi không nói gì.
"Tôi cho cô biết, cô đừng có lừa dối tôi! Cô bận rộn cái gì tôi cũng không quan tâm, nhưng sai chính là sai, tối thiểu nhất là phải thừa nhận sai lầm, đừng có viện cớ này nọ để biện minh cho mình." Vương Chí Vĩ bộ ngực lên cao rồi lại hạ xuống, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người bọn họ, Điền Ninh vì thẹn mà hóa giận, lên giọng phản bác: "Tôi không có kiếm cớ, tôi đúng là đang viết luận văn!" Theo quy định, thạc sĩ nếu muốn tốt nghiệp nhất định phải phát biểu một bài luận văn, nếu không sẽ không lấy được giấy chứng nhận, Điền Ninh quả thật không có nói láo, trong khoảng thời gian này cô ta một mực lên mạng tra tư liệu, chỗ này lấy một ít chỗ kia lấy một ít, chắp nối lại thành một bài luận văn, nhưng sao chép dấu vết tương đối rõ ràng, nên cô ta đang nhờ bạn trai sửa lại cho mình một chút.
Vương Chí Vĩ nuốt vài ngụm nước miếng, chỉ vào Điền Ninh nói: "Cô còn cãi! Cô đối với chuyện này, nghĩ rằng tôi ở phòng thí nghiệm tùy tiện tìm một sư đệ, hỏi hắn có xem chưa, hắn nói chưa xem, cô nói xem đến người ngu còn biết hắn nói dối, lộ liễu lừa gạt người khác!"
Một hồi cười nham nhở vang lên, mấy nam sinh học thạc sĩ chịu hết nổi, nghẹn cười chạy đi, Điền Ninh nghẹn họng trân trối, sau khi kịp phản ứng, trên mặt hết đỏ lại trắng, cúi đầu không dám nói tiếp!
Vương Chí Vĩ thấy vậy rất hài lòng, đem báo cáo thí nghiệm đưa cho Điền Ninh, vẻ mặt lạnh nhạt phân phó nói: "Trước khi nghỉ tết âm lịch phải làm xong thí nghiệm, cách viết báo cáo thí nghiệm tham khảo Tô sư tỷ!"
Tô Diệp ôm trán. Nhìn một cái, ai bảo cô là sư tỷ của bọn họ cơ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...