Bạch Lam Phi ngồi ngẩn người từ lúc nói chuyện với ba cho đến bước vào phòng bệnh của mẹ cô. Cứ thả hồn đi đâu đó mẹ cô nói chuyện với cô mà không thấy trả lời bà vội vỗ nhẹ vào má cô. Hoàn hồn trở lại nhìn bà cười cười “Mámi gọi con có chi hem“. Bà lắc đầu cười nói “Thả hồn đi đâu đó con gái, hay là đã để ý chàng trai nào rồi“.
Cô nỡ nụ cười cứng ngắc biện minh “Nào có đâu ạ, con gái mámi ai thèm thương đâu, con còn nhỏ mà“. Bà lại chọc cô “Thật không, hết năm kêu tôi lấy chồng cho cô tôi không lấy đâu à nha“. Cô nhăn mặt “Mámi à sao chọc con, con khóc đây“. Bà mỉm cười thôi chọc cô, bà cảm thấy hơi mệt khẽ nói “Mámi muốn ngủ, con ngồi mơ mộng tiếp nhé“. Cô phòng má phụng phịu đứng lên dìu bà tới giường đỡ bà nằm xuống lấy chăn đắp lại, còn mình lại ngồi suy nghĩ tiếp “Anh ta hỏa là đẹp trai thật, nụ cười làm loạn tim, không lẽ mình trúng tiếng sét ái tình sao ta, chắc là cảm nắng thôi, nhìn anh ta chắc không phải dành cho mình đâu” cô lắc lắc đầu cười cười dựa vào ghế sofa ngủ giấc cho quên hết những chuyện xảy ra.
Vũ Phong giải quyết tý công việc thì đi về nhà, bước vô nhà hắn hỏi quản gia “Cô ấy chưa thức à“. Quản gia cung kính “Dạ chưa ông chủ”, hắn lắc lắc cổ phẩy tay cho quản gia lui đi còn mình thì đi thẳng lên phòng.
Mở cửa bước vào thấy Y Thuần còn ngủ hắn đi nhẹ tới giường thả nằm xuống sợ đánh thức cô. Hắn quay qua nhìn kỷ khuôn mặt của cô có thể xếp thành mỹ nhân, hắn nghỉ “Khẩu vị mình chắt có lẽ thay đổi nên mới đây nhìn cô ta có chút thuận mắt“. Hắn nhéo nhéo nhẹ mũi cô làm cô tưởng Đồng Đồng, vì lúc cô không thức Đồng Đồng luôn làm cách đó, cô nhăn mày nghiêng người dụi mắt lèm bèm “Để yên cho bà ngủ, xéo ra ngoài nhanh Đồng Đồng, đi nấu cơm đi tý bà thức bà ăn nhé, đi đi con” cô chùm chăn lên đầu ngủ tiếp để mặt của hắn đực ra ngàn câu hỏi “Đồng Đồng là người nào???, cô ta tưởng là vẫn còn ở nhà mình sao??, cái con heo lười này“.
Hắn tính giựt chăn ra mắng cô một trận thì Y Thuần thấy ngộ ngộ mở mắt ra kéo chăn xuống thấy Vũ Phong dơ tay lên, cô trợn mắt lách người khỏi móng vuốt hắn mắng “Anh chết tiệt tính đánh lén tôi hả, đàn ông con trai gì mà vũ phu, xê ra tránh xa tôi ra“. Hắn kéo cô lại đè lên người cô trừng mắt nhìn “Im ngay, tôi giết cô còn được huống chi là đánh cô, cô mắng tôi cô chán sống rồi sao“.
Ánh mắt của hắn làm cô sợ cô nhắm mắt lại vừa lêu vừa khóc thút thít “Đồng Đồng cậu đâu rồi tớ là đang bị người ta bắt nạt, cậu mau ra đây cứu bạn xinh đẹp của cậu đi không là hắn sẽ ăn thịt tớ mất“. Bên kia Giai Đồng đang đọc truyện hắc xì vài cái lèm bèm nói “Ai lại nhắc mình nữa rồi, đáng chết ở nhà cũng bị nhắc nữa là sao” không quan tâm tới tiếp tục đọc truyện của mình.
Quay lại với Y Thuần cô cầu cứu xong mở mắt ra nói “Thù này tôi ghim đợi gặp Đồng Đồng tôi sẽ mách cậu ấy“. Hắn nhìn cô nãy giờ không chớp mắt, bộ dạng bây giờ đôi mắt còn còn động vài giọt nước mắt, mũi đỏ đỏ, môi vễnh lên trong cực đáng yêu. Nhìn chỉ muốn ăn sạch cô nghĩ là làm bỏ qua dụ cô mắng ăn cô trước sử cô sau. Cuối xuống hôn môi cô bắt đầu con đường sói vờn mồi, cô trừng mắt “Tôi chưa đánh răng và còn rất mệt“. Hắn nhìn cô cười xảo quyệt “Tôi không ngại và tôi không có mệt” cô thầm chửi hắn vô sỉ mặc kệ hắn muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Yêu tinh đánh nhau ba trăm hiệp xong xuôi cô liếc hắn chùm chăn ngủ tiếp, hắn cười cười chui vào chăn ôm cô ngủ.
Giai Đồng buông truyện xuống nhìn đồng hồ thấy tới giờ ăn trưa rồi lết lết khỏi giường mở cửa bước xuống phòng ăn. Làm việc thật đúng giờ, cô bước vào thì đã thấy vú đang dọn thức ăn lên, cô mĩm cười “Con chào vú, ngày mới tốt lành” cô rất hiếm khi cười với người lạ nhưng cô cảm giác người vú này cho cô một phần hơi thở của người mẹ. Vú nhìn cô cười cười “Chào cô” rồi quay lại xới cơm đưa cho cô, cô không để ý máy cầm chén cơm chuẩn bị muốn nói gì thì nghe vú kính cẩn nói “Chào cậu chủ, tôi đi lấy chén đũa cho cậu” nói rồi vú đi lấy chén xới cơm nhanh nhẹn đưa qua cho người nào đó. Anh ta kéo ghế ngồi xuống, bà vú lui đi trả không gian cho hai người. Tự dưng cô thấy anh ta cô lại hết muốn ăn cơm, cô cắm đầu ăn gán mà nuốt. Anh ta nhìn cô từ lúc anh ta bước vào cô không nhìn anh dù chỉ một lần, anh cảm thấy mình bị coi thường khẻ lạnh giọng “Cô không thích ngồi cùng bàn ăn cơm với tôi“. Lúc này cô vẫn còn cuối mặt gằm xuống rủa thầm “Lại kiếm chuyện sao phiền quá”, cô cau mày ngước lên cười cười “Đâu có, tôi nào có gan đó“. Anh ta cười lạnh “Phải không”, cô nghĩ nghĩ “Dù sao hắn cũng là boss sống hòa thuận hắn một năm cũng không sao là một nhân viên cao cấp phải nhường một bước kẻo lại kéo theo chồng chất phiền phức dù sao người ta cũng chả công cố làm hài lòng anh ta vậy“. Cô gắp một miếng thịt đưa vào chén anh ta cười nhạt “Anh nghĩ nhiều quá rồi đó, ăn đi“. Anh ta nhìn thịt trong chén có phần cau mày, cô nhìn biểu hiện anh ta lại biết ngay “Kẻ ở sạch”, thở dài cô đưa đũa gắp lại miếng thịt chợt anh ta kéo tay cô đưa tới miệng cắn miếng thịt rồi thả tay cô ra. Anh ta có vẽ mất tự nhiên quay sang chổ khác cô bĩu môi gắp vài miếng bỏ vào chén anh ta rồi ăn phần của mình.
Cô ăn xong thì nhìn qua anh ta “Anh ăn xong chưa”, anh ta gật gật đầu cô thu dọn chén đũa đem đi rữa. Anh ta thấy vú bước vào làm hành động lắc đầu bảo vú không cần vô, cô rửa chén lau dọn xong xuôi. Bước qua ngồi xuống bàn chống cằm “Tôi có thể đi lên chưa“. Anh ta nhướng mắt “Đi đi” nghe được hai từ đó thôi cô bay nhanh lên phòng cằm truyện đọc tiếp. Anh ta ngồi ngơ ngác khẻ nhếch miệng rồi bước theo, bà vú nhìn thấy hết thở một hơi rồi cười “Mong cậu chủ có thể bị cô ấy lung lay“.
Anh ta bước lên nhìn thấy cô ngồi trên giường cầm một cuốn sách nổi lên tò mò anh bước lại ngồi xuống giường giựt cuốn sách đang đọc của cô. Cô rất rất là bất mãn “Đừng nói với tôi boss đại nhân lại có hứng thú với ngôn tình nhé“. Mặc kệ lời cô nói Cung Tiêu lấy chân cô làm gối nằm xuống vạch từ trang xem có gì thú vị mà cô cứ cằm nó hoài.
Giai Đồng thở dài đầy bực bội vì bị giựt truyện, cô trực tiếp mặc kệ có khi đầu độc anh ta từ lạnh lùng chuyển sang tý ngôn không biết thú vị cở nào. Vừa nghĩ vừa cười nhếch, cô quay lại nhìn khuôn mặt đang chăm chú xem từng trang, cô suy nghĩ “chật chật không hổ danh là mỹ nam băng lãnh nhưng nhìn tay anh ta cầm cuốn ngôn thì phá nát hình tượng của anh ta“.
Cô khẻ vuốt tóc anh ta “Hay không”, Cung Tiêu nằm hưởng thụ thuận miệng hỏi “Cô rất thích mấy truyện này sao“. Cô mĩm cười “Có thể gọi nó là nguồn sống”, anh buông truyện xuống nhìn cô không chớp mắt đúng lúc nụ cười còn trên môi cô, mỗi khi nhắc đến ngôn cô luôn nở nụ cười thật sự.
Thấy anh nhìn cô chằm chằm cô khẻ hắng giọng gẹo “Tôi cười đẹp lắm sao mà nhìn tôi không chớp mắt vậy“. Anh kéo tóc cô vuốt vuốt “Tảng băng di động như cô mà cũng biết đùa nữa sao“. Cô đở đầu anh xuống gối rồi thả mình xuống giường gối đầu lên tay anh “Là con người không lẽ không biết giỡn tùy tâm trạng thôi“. Anh vòng qua ôm eo cô, cô ôm lại anh nói “Muốn làm gì thì hãy buổi tối tôi không thích sáng“. Anh khẽ cười “Cô có thể nói ra được nữa hả“. Cô cười cười “Anh đừng giả vờ ngây thơ với tôi, tôi chỉ thích nói thẳng không thích vòng vo, tôi nhìn thấy móng vuốt của anh sắp vồ lấy tôi“. Anh đưa tay lòn vào áo cô cở phăng áo lót cười nhạt “Tôi không dùng bửa vào giờ này tối dùng một lượt no hơn“. Cô để yên cho anh làm loạn trên ngực mình cô biết là anh chỉ muốn sờ soạng, chống đối không bằng thuận theo để dễ sống hơn. Cô kéo chăn lên cho cả hai bĩu môi ôm anh ngủ tạm thời coi là gối ôm đa năng chẳng ai thiệt.
Anh không ngủ chỉ nằm suy nghĩ “Cô ta có phải hay không cũng giống như bao người khác, có thể từ trước đến giờ cô ta là người đầu tiên nói chuyện hợp với anh, anh không chán dù đôi lúc có ý định quăng cô đi cho bỏ tức bởi khuôn mặt giả tạo đó, dù sao thời hạn cũng một năm để xem cô ta như thế nào“.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...