Bẵng qua ba bốn ngày kể từ khi bà mai kia đến, trong nhà không có chuyện gì xảy ra, Cố Đạm cũng dần không thèm quan tâm.
Chỉ có Võ thợ rèn vẫn y như cũ, mỗi ngày hắn đi câu cá, thanh nhàn rỗi rãi.
Cá trong vại nước ngày càng nhiều mà trong thời gian ngắn ăn không hết, Võ thợ rèn bèn vớt tất cả bọn chúng ra giết sạch.
Võ thợ rèn đứng cạnh giếng giết cá, hắn giơ tay chém xuống, động tác thành thạo, e rằng con cá còn chưa kịp phát giác đã nằm trên thớt về chầu trời, đánh vảy rạch bụng róc xương cá, một loạt hành động làm liền một mạch vô cùng trơn tru.
Thủ pháp của hắn thực sự làm người khác kinh ngạc, chiếc dao nằm trong tay dường như trở thành thứ vật gắn liền trời sinh trên người hắn.
Cố Đạm ngồi xổm bên cạnh làm trợ thủ, cậu đã sớm nhìn quen kỹ năng dùng dao của Võ thợ rèn.
Một con mèo nhỏ màu vàng quanh quẩn bên chân Cố Đạm và Võ thợ rèn, kêu meo meo, nó tha một con cá nhỏ chưa được đánh vẩy trong vại đi, thấy không ai đuổi nó, nó liền ngậm con cá nhảy nhót, nhảy sang một chỗ trêu đùa với cá chết.
Nó chỉ là mèo con nên sẽ không ăn cá.
Võ thợ rèn bỏ phần thịt cá thái lát vào một chậu sứ lớn, bên trong chậu sứ đã chất đầy, anh bèn chuyển chậu sứ vào nhà bếp, Cố Đạm đuổi theo, hỏi hắn.
“Nướng à?”
“Làm giấm cá*.”
*Giấm cá: (鱼酢) nguyên gốc bản QT là “cá tạc”, mình tra khắp baidu + google cũng không có nhiều thông tin rõ ràng về món ăn này, đại khái là một món canh cá:”))
Vừa đặt chân vào nhà bếp, Võ thợ rèn đã bắt đầu bận việc.
“Đó là món gì? Ăn có ngon không?” Cố Đạm chưa từng nghe bao giờ.
“Ngươi chưa từng ăn sao?” Võ thợ rèn để bột mì, muối, gừng, thù du lên kệ bếp, anh bảo.
“Rất ngon, năm đó ta trong quân… Còn thiếu rượu gạo.”
Ngay lập tức Cố Đạm tìm được một vò rượu, lắc nhẹ tay, không còn lại bao nhiêu, cậu nói.
“Chỉ còn lại thế này, đủ không?” Võ thợ rèn lau khô hai tay vào khăn bố, cởi dây buộc tay áo* nói.
“Ta đi lấy rượu.” Ống tay áo của anh được dây thắt buộc lại, vì thế người anh vẫn sạch sẽ không dính máu cá.
*Dây buộc tay áo: là một phụ kiện được người trung quốc sử dụng từ thời nhà Tống, vì hồi xưa ống tay áo thường dài và nặng cản trở công việc nên nó dùng để buộc tay áo.
Cố Đạm đè tay anh lại, nói.
“Ta đi cho.”
“Người biết đi đâu lấy rượu?”
“Không biết thì cứ ra quán rượu đầu thôn, ta biết là nhà nào mà, cái nhà trước cửa có treo cờ màu có từ ‘rượu’.”
Trước kia trong thôn tổ chức yến tiệc, Cố Đạm và Võ thợ rèn và A Độc cùng tham gia, lúc ấy có đi ngang qua quán rượu đầu thôn, cậu vẫn có ấn tượng.
Võ thợ rèn đánh giá Cố Đạm, cậu mặc một bộ áo ngắn vải thô, tóc tai buộc gọn, trông giống như người trẻ tuổi bình thường sống tại đây.
Võ thợ rèn lấy tiền, căn dặn.
“Ngươi đi đường vòng qua thôn, đừng đi đường trong thôn, sau khi đến quán rượu, đưa thẳng tiền rượu cho chưởng quỹ, không cần phải nói nhiều lời, y sẽ đưa rượu cho ngươi.”
“Biết rồi.” Cố Đạm nhận tiền, đút vào túi.
Cậu hiểu rằng anh sợ một người không có hộ khẩu sẽ thu hút sự chú ý của người dân trong thôn làng.
Rải bước rời đi trên lối mòn trước cửa nhà, Cố Đạm hướng vào làng, cậu rất ít khi vào trong thôn, đây cũng là lần đầu cậu một thân một mình đi.
Cố Đạm men theo đường ngoài lề làng đàng hoàng dấn bước nhưng vẫn bị chó nuôi trong nhà dân phát hiện, hung hăng sủa cậu.
Hầu như trong thôn nhà nào cũng nuôi chó, những con chó này đối với người xa lạ như Cố Đạm rất không thân thiện, đi một đường bị sủa cả một đường.
Nghe tiếng chó sủa không ngừng, người dân trong thôn ở ven đường tự nhiên sẽ ra khỏi phòng nhìn xem, trông thấy người không rõ lai lịch được Võ thợ rèn thu nhận kia, phần lớn người lại quay về nhà không thèm để tâm nhưng cũng có vài người chỉ chỉ trỏ trỏ, mang ý lo ngại người bị chó ghét.
Cố Đạm thoải mái bước qua, không vì những lời bàn tán của người khác mà dừng lại.
Cậu biết uy tín của Võ thợ rèn trong thôn, hơn nữa trong thôn mọi người đều giữ giao tình thâm hậu, thôn dân hẳn sẽ không làm chuyện gì với cậu.
Cậu nhớ rõ vị trí quán rượu, không chút hoang mang tìm thấy quán rượu có cờ màu giữa vô số nhà dân.
Tửu quán được xây giữa giao lộ thôn làng, vì là cửa hàng trước mặt đường nên tiếp đón nhiều khách qua đường.
Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, quán rượu chỉ có lác đác vài người dân trong thôn.
Cố Đạm từ xa ngó vào, thấy bên trong quán rượu có mấy người, có vẻ quán làm ăn rất thuận lợi.
Cố Đạm xốc rèm trúc đi vào, mấy người uống rượu bên trong cùng nhau nhìn về phía cậu, một nam tử chừng bốn mươi tuổi cố ý hất rượu còn sót lại trong chén xuống dưới chân Cố Đạm, người này mỏ nhọn mắt nhỏ, râu mọc thưa thớt.
Cố Đạm nhận ra gã, là một phu canh trong thôn gọi là Tiền Canh Phu.
“Xúi quẩy!”
Tiền Canh Phu nhổ một ngụm vào giày Cố Đạm, Cố Đạm vội dời chân, cau mày chán ghét.
Cố Đạm biết cậu không được sinh sự, nên cậu chỉ nhấc chân bước qua bãi nhổ ghê tởm kia, đi đến chỗ chưởng quỹ.
Chưởng quỹ rất nhiệt tình hỏi Cố Đạm cần bao nhiêu rượu, Cố Đạm móc tiền ra, chưởng quỹ nhận tiền xong, quay người vào múc rượu.
Cố Đạm chờ đợi, nghe Tiền Canh Phu nói với người ta là Võ thợ rèn bị hồ yêu hoá người mê hoặc, rêu rao sẽ có ngày gã mới đạo sĩ đến trảo yêu, chỉ cần đạo sĩ làm lôi phép lên người hồ yêu, hồ yêu tất xuất hiện nguyên hình, là cái hình dạng không còn hài cốt ấy.
Cố Đạm nghe gã nói ba lăng nhăng, cảm thấy ngu không thể tả, vừa hoang đường vừa buồn cười.
“Hồ yêu” Cố Đạm không thèm quan tâm, mãi đến tận khi nghe thấy Tiền Canh Phu nói xấu Võ thợ rèn với người trẻ tuổi đang uống rượu.
“Võ Bách Thọ cũng không phải thứ gì tốt! Ta nghe bảo hắn và Thạch Long trại chủ đã sớm câu kết với nhau, các ngươi không hề biết, hắn rèn những thanh đao đó đều lén lút bán cho kẻ cướp.”
Võ Bách Thọ là tên của Võ thợ rèn, Cố Đạm biết.
Có một thôn dân bước vào mua rượu, nghe gã nói vậy rất kinh ngạc, bảo.
“Tôn Cát, ngươi nghe từ chỗ nào? Ngươi đừng nói nhảm như vậy.”
“Ta chỗ nào nói bậy, ai biết Võ Bách Thọ làm gì trước khi đến thôn chúng ta? Lúc trước thôn đáng lẽ không nên thu nhận hắn, sớm muộn gì hắn sẽ gieo vạ cho chúng ta.”
Gã nói đến việc chém giết, thôn dân uống rượu nghe thấy có chút sửng sốt.
Tôn Cát, cái tên này có chút quen tai, Cố Đạm nhớ đến cái hôm tổ chức yến tiệc, kẻ đánh nhau với A Độc chính là gã, người này trong thôn không làm việc đàng hoàng, chính là kẻ tâm thuật bất chính.
Lúc Cố Đạm bị Tiền Canh Phu đưa tin đồn là hồ yêu, cậu chỉ cảm thấy tức cười nhưng sau khi thấy danh dự Võ thợ rèn bị vấy bẩn, trong lòng nhất thời có hoả, cậu căm tức nhìn Tôn Cát, bác bỏ.
“Nói hươu nói vượn, Võ thợ rèn ngay trước mặt mọi người đánh đuổi bà mai được Thạch Long trại mời đến, rõ ràng ngươi mắt mù không nhìn thấy đúng không?”
Thoạt đầu Tôn Cát nhìn Cố Đạm sững sờ, căn bản Cố Đạm đứng đằng xa nói, hơn nữa một đống lời huyên thuyên đang vây quanh Tôn Cát, mãi Tôn Cát mới phản ứng lại, nhận ra đang mắng gã, lúc nãy mới bật phắt nhảy từ chỗ ngồi, vỗ bàn cả giận nói.
“Chồn hoang yêu, người nói gì ta hả!”
Nghe thấy Cố Đạm đã có thể nói tiếng dân bản xứ, Tiền Canh Phu trợn tròn hai mắt, hai tay không ngừng múa may, một bên uống rượu, một bên nói Cố Đạm tuân lệnh cái gì Thái thượng lão quân, tư thế của gã giống như chờ chực nhảy ra, tràn ngập cảm giác buồn cười.
Cố Đạm không hề đếm xỉa tới “Chiến thần bật nhảy” Tiền Canh Phu, lập tức phản đáp lại Tôn Cát.
“Ta bảo người bịa đặt nhảm nhí, mắt của ngươi bị mù.”
Tôn Cát giờ đây nhào đến Cố Đạm, giương nanh múa vuốt.
Cố Đạm trông thấy tư thế của đối phương biết gã định đánh cậu, cậu bèn siết chặt nắm đấm, chuẩn bị đợi Tôn Cát xông đến trước mặt là dùng ngay một cước Tae Kwon Do đá gã.
Cố Đạm siết chặt hai nắm đấm, lòng bàn tay ướt mồ hôi, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Tôn Cát bị khách uống rượu ôm chặt người, khuyên ngăn gã đừng ra tay, trong lúc đó chưởng quỹ cũng túm chặt lấy cánh tay Cố Đạm, gấp gáp kéo cậu về phía sau.
Chưởng quỹ kín đáo đưa một vò rượu cho Cố Đạm, khuyên cậu.
“Đi nhanh! Đi nhanh!”
Tôn Cát đằng sau không ngớt lời chửi rủa, chửi rất khó nghe, đều là những lời lẽ ác độc thô bỉ Cố Đạm chưa từng nghe tới, Cố Đạm tức giận đến mức quay đầu lại, chưởng quỹ bèn đẩy Cố Đạm ra cửa sau, vừa đẩy vừa lấy lời hù doạ cậu.
“Tiểu huynh đệ không đi sẽ bị người ta đánh chết đó.”
Chưởng quỹ sợ cửa hàng của y mang tiếng xấu, một phần cũng vì Cố Đạm, nếu đánh nhau thật thì không ai sẽ ra mặt giúp đỡ Cố Đạm cả.
Cậu là một kẻ ngoại lai không chút dính líu với thôn làng, mà Tôn Cát có một đám thân thích trong thôn.
Lại nói, trong mắt chưởng quỹ, Cố Đạm chỉ là một tiểu tử trắng nõn văn nhược, nhìn ngang ngó dọc có thể bị người ta đánh bại hoàn toàn.
Cố Đạm ôm vò rượu rời khỏi tửu quán, kìm nén lửa giận đầy bụng, một đường vùi đầu đi.
Cậu chỉ muốn nhanh nhanh rời xa làng, trở về nhà Võ thợ rèn.
Cậu không phải người thời đại này, gặp phải người dân ngu muội mang nhiều địch ý tự nhiên không hoà hảo được.
Càng ngày càng đến gần nhà Võ thợ rèn, Cố Đạm cũng dần dần dãn mặt ra, nhìn thấy góc sân quen thuộc xuất hiện trước mắt, Cố Đạm càng nhanh chân hơn.
Ngang qua sân, Cố Đạm bước vào nhà bếp, trong phòng bếp Võ thợ rèn dùng chảo nóng đun sôi bột mì, đồng thời trộn đều bột mì, gừng, thù du và cá với nhau, chỉ còn đợi rượu gạo.
“Về rồi à.” Nghe tiếng chân bước đến, Võ thợ rèn ngẩng đầu nhìn cậu.
“Đây.”
Cố Đạm giao rượu gạo đến tay Võ thợ rèn, cậu đi ra ngoài đầu ướt đẫm mồ hôi, cậu dùng tay áo lau mồ hôi đi.
Nhà bếp nóng bức, có thể ra sân hóng mát, nhưng Cố Đạm muốn nhìn Võ thợ rèn chế biến món giấm cá.
Võ thợ rèn lấy một cái hũ sạch sẽ ra, đổ rượu gạo vào hũ, sau đó cho hỗn hợp thịt cá và các nguyên liệu khác vào rồi đậy kín miệng hũ.
Anh là thợ rèn, làm giấm cá lại ra dáng một đầu bếp già.
Hoá ra là chế biến như vậy, trông cũng rất mới mẻ, Cố Đạm hỏi.
“Bao giờ có thể ăn?”
“Nửa tháng sau.”
Võ thợ rèn đặt cái hũ ở một nơi thông thoáng và có bóng râm trong nhà bếp, anh đứng dậy cởi dây buộc tay áo, kéo ống tay áo bị buộc cao xuống.
Võ thợ rèn phát hiện Cố Đạm luôn dán mắt nhìn anh, giống như muốn nói điều gì, liền hỏi cậu.
“Có việc?”
Cố Đạm bận tay rót một bát nước uống, thần sắc hờ hững hỏi.
“Chưa từng hỏi ngươi, sao lúc trước lại nhận ta về?”
Dù sao trong mắt thôn dân bình thường, cậu thực sự rất quái dị, không được hoan nghênh.
Chưa nói đến việc thu nhận cậu, nếu không bị xem như là yêu quái hay thổ phỉ, thì bị xem như trốn hộ giao cho quan phủ xử lý là việc làm không sai.
Võ thợ rèn thuận miệng đáp.
“Không có người giặt quần áo nấu cơm.”
Cố Đạm cũng không biết mình đang mong chờ cái gì nữa, cậu bỏ bát xuống nhà bếp, quyết định ra bên ngoài hóng gió.
Võ thợ rèn đi ra tìm Cố Đạm, thấy cậu nằm trên cái ghế dưới tán cây dâu, con mèo nhỏ nằm trong lòng cậu, tay cậu xoa mèo.
Vì ghế nằm chỗ khuất, anh không nhìn thấy gương mặt của cậu.
Chú mèo hoang nhỏ bỗng nhiên chạy đến cầu nhận nuôi kia, giờ đây nghiễm nhiên đã xem chỗ này là nhà.
“Hồ yêu” trước đây được Võ thợ rèn kiếm về, cũng ngồi phịch trên ghế chẳng thèm ngó nghiêng ai.
Võ thợ rèn không đến gần, anh từ xa nhìn Cố Đạm, nhớ lại một buổi tối mùa thu năm ngoái.
Anh làm khách tại nhà Thôn Chính, bỗng nhiên thấy Tiền Canh Phu với đám thôn dân áp giải Cố Đạm bị trói gô cổ vào nhà, thì thầm nói bọn họ bắt được cường đạo tha hương lẩn trốn.
Cố Đạm bị mọi người đẩy xuống dưới ngọn đuốc, cậu thất kinh, phun ra một đống lời không ai hiểu, bộ dạng trông vừa sốt ruột vừa bất lực.
Mọi người chiếu ngọn đuốc lên Cố Đạm, giật bộ tóc ngắn của cậu, lôi kéo quần áo cậu, cuớp đi túi đeo lưng cậu, sau đó từ trong túi đeo lưng tìm thấy một đống đồ vật kỳ lạ quái dị.
Thôn dân chưa bao giờ nhìn thấy trang phục cậu trước đây, chất liệu quần áo hay vật phẩm trong túi đeo lưng đều quỷ dị khó lường.
Bấy giờ bắt đầu có người bảo cậu là người Hồ, cũng có người bảo cậu là yêu quái trong núi rừng.
Những đồ vật mà Cố Đạm mang theo được đặt trong một chiếc hộp gỗ, thôn dân nhìn không hiểu, Võ thợ rèn có kiến thức rộng rãi nhìn phát hiện trong một đống đồ kỳ lạ, có thứ vật rất quen mắt – một túi thơm nho nhỏ bằng đồng treo trên balo sau lưng.
Cơm tối, Võ thợ rèn nướng bánh kếp hạt vừng, làm súp trứng, nướng hai quả lê, có vẻ bữa ăn thịnh soạn hơn mọi ngày một chút.
Cố Đạm thích ăn lê nướng, sau khi cẩn thận ăn một quả lê xong, cậu mới bắt đầu húp súp trứng, ăn bánh vừng.
Võ thợ rèn ăn hai miếng bánh kếp hạt vừng lớn, húp súp trứng, mới bắt đầu ăn lê nướng, anh cũng rất thích món lê nướng.
Cố Đạm cơm nước xong, cần mẫn lau bàn rửa chén, thu dọn nhà bếp, trời bên ngoài đã tối hẳn.
Võ thợ rèn đi kiểm tra xem chuồng heo đã đóng chặt cửa hay chưa, mới quay lại khoá cửa sân.
Không biết từ lúc nào, bọn họ đã quen đứng bên nhau dưới hiên nhà, quen sống qua ngày bên nhau.
Võ thợ rèn trở về nhà, Cố Đạm đã nằm trên giường.
Túi đeo lưng của cậu đặt trên giường, cậu lấy một món đồ trong túi ra chơi, một món đồ hình chữ nhật giống như hộp sắt dẹt, Võ thợ rèn nhận ra cái này gọi là ‘điện thoại di động’, anh trước đây đã từng hỏi qua Cố Đạm.
“Ngươi không phải bảo là điện thoại di động không có điện, không sử dụng được?” Thân thể Võ thợ rèn lại gần, Cố Đạm hướng mặt nằm úp sấp, Võ thợ rèn ở rất gần, cánh tay sát bên eo cậu.
“Ừm, không hẳn là không có điện không thể dùng được, mà dù có điện thì trong thời điểm này cũng không dùng được cả.”
Có lúc Cố Đạm sẽ lấy món vật từ thời hiện đại của cậu nhìn một cái, ảo tưởng một hôm nào đó một món đồ sẽ đột nhiên phát sáng, tạo ra năng lượng gì đó, “bùm” một cái đưa cậu trở về thời hiện đại.
Nhưng sống ở thời đại này lâu nhường vậy, ký tích vẫn luôn chờ mong chưa bao giờ xảy ra.
Sớm đã không còn ôm giấc mộng hão huyền ngày đó, đêm nay Cố Đạm chỉ đột nhiên muốn lấy những món đồ này ra ngắm nhìn.
Võ thợ rèn nhìn một đường những món đồ rải rác trên giường, thấy chiếc túi thơm nhỏ nhắn hình cầu kia, anh nhặt túi thơm lên, chăm chú soi kỹ dưới ánh đèn.
Toàn thân bên ngoài túi thơm được khoét rỗng, trang trí hoa văn hình kỹ sĩ đi săn.
Mở lớp bọc bên ngoài, bên trong là một lư hương hình bán nguyệt, đằng sau lư hương có khắc dòng chữ không rõ nhìn: “Sâm”.
Ngón tay Võ thợ rèn mân mê dòng chữ đó, rơi vào trầm tư.
Đây là một túi thơm bằng đồng rất phổ biến, bình thường túi thơm được chạm khắc hoa lá, chim muông, hươu nai… các hình thù thiên về hướng tao nhã, nhưng túi thơm này lại thiên về hướng võ nghệ, khắc hoạ cảnh tượng chiến sĩ cưỡi ngựa.
Cố Đạm bò dậy, nhét những đồ vật bừa bộn trên giường vào balo, cậu thấy túi thơm trong tay Võ thợ rèn, nói.
“Ngươi thích túi thơm này như vậy, đợi ngày nào ta trở về hiện đại, tặng cho ngươi làm kỷ niệm.”
Võ thợ rèn liếc nhìn Cố Đạm với ý tứ sâu xa, biểu cảm trên mặt chỉ xuất hiện thoáng qua, anh hỏi.
“Ngươi bảo rằng ngươi mua cái túi thơm này tại quầy bán đổ cổ?”
“Không phải nói với ngươi rất nhiều lần rồi sao.” Cố Đạm lấy chiếc túi thơm trong tay Võ thợ rèn, nhét nó vào balo.
Cậu mua được chiếc túi thơm này do một lần tình cờ đạp xe đến một thị trấn cổ, trong thị trấn có một con phố bán đồ cổ, hầu như chỉ bán toàn đồ giả cổ thôi, khách hàng qua lại đều là du khách.
Lúc đó Cố Đạm thấy kiểu dáng túi thơm rất đẹp, kích cỡ vừa vặn treo trên balo nên mua về.
Dĩ nhiên, Cố Đạm tuyệt đối không hề nghĩ đến, cậu mua được đồ thật.
Người thời đại này ngủ rất sớm, đặc biệt trong vùng nông thôn, trời vừa tối đã tắt đèn đi ngủ, lâu dần Cố Đạm có thói quen ngủ sớm.
Cậu nằm ngang, bên hông đắp chăn mỏng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Võ thợ rèn nằm bên cạnh lại nhất thời không buồn ngủ, lấy tay làm gối nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Tiết trời đêm này có vẻ khá lạnh, tiếng ve hoà với tiếng ếch kêu tấu lên một bài ca ru ngủ, dần dần, Võ thợ rèn cũng nhắm mắt.
Đêm khuya yên tĩnh, bên ngoài vọng lên một hai tiếng chó sủa khá xa, người đi vào giấc mộng đẹp không hề nghe thấy.
Ngoài sân có tiếng bước chân lặng lẽ lại gần, nghe như có hai người.
Mây đen che khuất ánh trăng, bóng hai người họ hoà vào đêm tối.
“Lách tách lách tách” tiếng lửa ma sát với đá vọng lên giấu mình trong bao tiếng động khác.
Chỉ trong chốc lát, một ngọn lửa nhỏ đã bị khơi dậy giữa phòng chứa củi, những người phóng hoả càng nhanh tay ném lá cây khô vào cho lửa thêm cháy, ngọn lửa trong gió đêm càng ngày càng dữ dội.
Hai cái bóng đen hài lòng nhìn ngọn lửa cháy rực, bọn họ quay người rời đi, rất nhanh đã biến mất trong đêm tối.
Ván gỗ trong phòng chứa củi bị thiêu rụi kêu răng rắc, không khí tràn ngập mùi củi cháy, ánh lửa từ cửa sổ rọi vào vào phòng ngủ, chiếu sáng khuôn mặt đương chìm vào giấc ngủ của Cố Đạm.
…..
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Đạm: Vậy tại sao ngươi không đi bắt ốc sên thả vào vại nước đi.*
….
Đạo diễn: Nói là không có người giặt quần áo và nấu cơm, nhưng cuối cùng lại tự mình nấu cơm hở.
….
Chú thích:
*Bắt ốc sên thả vào vại nước: Cố Đạm ám chỉ đến câu chuyện dân gian bên Trung quốc, kể về một anh chàng đi cày nhặt được một con ốc sên, vì không ăn được nên chàng thả nó vào vại nước.
Sau đó mỗi ngày đi làm về, trong nhà luôn có cơm ngon canh ngọt nóng hổi đợi chàng.
Chàng nghi ngờ tưởng hàng xóm xung quanh giúp đỡ nhưng không phải, bèn đi rình trước cửa nhà mới phát hiện ra con ốc kia hoá thành một thiếu nữ xinh đẹp, nấu cơm sửa soạn nhà cửa cho chàng.
Nhận ra đó là nàng tiên ốc, chàng giấu chiếc vỏ rỗng của cô gái đi.
Cuối cùng hai người đã kết duyên trở thành gia đình, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Câu chuyện này giống như là dị bản của chuyện Nàng tiên ốc bên Việt Nam chúng ta ha:))
*Giấm cá:
*Dây buộc tay áo:
*Túi thơm bằng đồng:
Có thể gọi là chiếc lò sưởi ma quái, ảnh dưới là bảo vật của Trung Quốc được đặt tên là “Lư Hương Bị Trung” (Nguồn: Click).
Khi mình tra ảnh túi thơm bằng đồng bằng tiếng Trung Quốc, thì toàn kiếm được những ảnh món đồ như hình dưới, nên chốt ảnh này luôn:))
*Bánh kếp hạt vừng:
.