Editor: Kingofbattle
Quách Hương Bình.
Trong lòng lão già này vô cùng bực tức, nghĩ thầm: "Bụng dạ cậu thế nào chỉ có đồng chí tiểu Cô là chưa biết, cậu từng làm ra những chuyện gì, lại còn gọi tên anh chị họ, bố mẹ của Tứ Thúy có tốt đẹp gì? Cũng may là cha nàng chết rồi, nếu không thì còn làm ra chuyện đáng ghét hơn cậu đấy.
"Tứ Duy huynh đệ, từ nhỏ Tứ Thúy đã hiểu chuyện, công việc trong nhà cũng làm rất tốt, cậu giúp đỡ một chút" Quách Hương Bình mở miệng nói.
Cô Tứ Duy không tin rằng Tứ Thúy có thể làm được việc nhà với tình trạng suy dinh dưỡng kia, so với mấy chục năm sau, những tiểu tiên nữ 30, 40 tuổi suốt ngày chỉ biết ăn mà không biết làm thì nhiều lắm lắm, hơn nữa còn ngang nhiên đòi sính lễ cao ngất ngưởng mà ngay cả rửa rau cũng chẳng biết, dạng tiểu tiên nữ thế này chất đầy ngoài đường.
Hắn nói một cô bé gầy yếu như cây sào có thể làm việc nhà, lại làm rất tốt, đây chính là chuyện nhảm nhí.
Dương Truyền Ngũ thấy mọi người đã nói rất lâu mà Tứ Duy vẫn không động lòng, nên tiếp tục kế hoãn binh.
"Hay là thế này đi, Tứ Duy huynh đệ, để Tứ Thúy ở lại nhà cậu, đợi đến khi có ngũ cốc mới thu hoạch, chúng ta lại bàn tiếp, cậu là người có tài, tùy ý kiếm chút đồ từ trong núi, chỉ chỉ một ít cũng đủ nuôi Tứ Thúy rồi! ".
Phịch!
Quách Thăng Căn thấy vậy, liền quỳ xuống trước mặt Cô Tứ Duy.
Cô Tứ Duy hoàn toàn không có ý định chấp nhận chuyện này, người khác quỳ một cái thì mình phải nuôi một người, thì cho dù mình có núi vàng núi bạc cũng không chịu nổi mấy người muốn nhận mình làm cha.
Lúc này, Lưu Phúc Lâm ngồi ở góc phòng nói: "Tứ Duy, hay là để Tứ Thúy ở nhà cháu đến khi thu hoạch vụ hè, nếu lúc đó nếu cháu vẫn không muốn nuôi Tứ Thúy, thì Tứ Thúy về nhà tôi cũng được".
Nghe Lưu Phúc Lâm nói vậy, ngoài Cô Tứ Duy ra, mọi người đều sững sờ, rõ ràng chuyện này chưa được thảo luận trước đó.
Lúc này Lưu Phúc Lâm dường như rất cảm khái: "Chúng ta đúng là mặt dày, người trong làng mình nuôi không nổi, lại đi ép đứa trẻ khác nuôi giúp! ".
Lời của Lưu Phúc Lâm vừa dứt, tất cả mọi người đều im lặng, ai có chút tự trọng đều cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Nghe Lưu Phúc Lâm nói vậy, Cô Tứ Duy cảm thấy bản thân không tiện từ chối nữa, hơn nữa, trước mặt hắn đang có ba người đang quỳ.
"Phúc Lâm thúc, lời này là thúc nói đó.
" Cô Tứ Duy hỏi lại.
Lưu Phúc Lâm ưỡn ngực một cái, gật đầu nói: "Là tôi nói, chờ đến khi thu hoạch lương thực mùa hè, nếu cháu không quen với việc nuôi Tứ Thúy, thì Tứ Thúy sẽ theo tôi, tôi ăn cái gì, Tứ Thúy sẽ có cái đó".
"Được!"
Nói xong, Cô Tứ Duy đứng dậy, không nói thêm gì, rời khỏi sân nhỏ nhà Dương Truyền Ngũ.
"Phúc Lâm, anh đây là! haiz!"
Có người muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Ngồi đây ai cũng có tâm tư riêng, nếu không thì đã không sắp đặt để người ngoài nuôi Tứ Thúy, nuôi không nổi là sự thật, Tứ Duy có bản lĩnh, Tứ Thúy theo cậu ta có thể ăn no, cũng là sự thật.
Nhưng làm chuyện này, ít nhiều gì cũng trái lương tâm.
Lưu Phúc Lâm chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Quách Thăng Căn mặt mày rạng rỡ, khi Cô Tứ Duy bước ra khỏi sân, hắn ta đã đứng dậy, một tay nắm lấy con trai, chỉ nói một câu "Tôi đi đây", rồi bỏ đi ngay.
Quách Hương Bình nhìn bóng lưng của cháu trai, thốt lên một câu: "Cả đời này cũng chỉ như vậy thôi".
"Ê, ê! Đi gọi Cô Tứ Duy lại, còn có chuyện muốn bàn với cậu ấy".
Nghe vậy, mọi người mới bừng tỉnh, ngay lập tức có một thanh niên chạy nhanh đi gọi Cô Tứ Duy lại.
Cô Tứ Duy lộ vẻ mặt kỳ lạ lại ngồi xuống.
Không hiểu tại sao lại có chuyện cần bàn với mình.
Cô Tứ Duy không biết, thời gian gần đây hắn đã cung cấp đủ thịt để hắn có một vị trí trong các cuộc thảo luận của thôn, ở vùng núi này, những người có thể nói chuyện đều phải có bản lĩnh, còn không thì tất cả chỉ là lời nói suông.
Điều này khác với bên ngoài, bên ngoài chỉ cần lớn tuổi, dù chỉ dựa vào thứ bậc cũng có thể có tiếng nói.
Nhưng ở đây, ở vùng núi này thì khác, đó là phải dựa vào bản lĩnh, nếu không có bản lĩnh, đợi đến khi gặp thiên tai gì đó, người chết đói đầu tiên chính là người lớn tuổi mà không có bản lĩnh này.
Chế độ tập trung quyền lực đơn giản, người có tiếng nói đều phải có bản lĩnh, chỉ biết nói mà không biết làm thì chắc chắn không được tham gia những chuyện liên quan đến tồn vong của thôn.
"Mọi người đã đến đủ, chúng ta có việc cần thảo luận kỹ".
Mọi người đã ngồi xuống, Dương Truyền Ngũ bắt đầu lời mở đầu.
"Những năm trước đây, mỗi năm thôn chúng ta có thể sản xuất khoảng 400 cân lương thực trên một mẫu đất, nhưng bây giờ mỗi năm lại càng giảm, năm ngoái một mẫu chưa được 300 cân, tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ phải ăn lá cây rồi".
Dương Truyền Ngũ nói.
Cô Tứ Duy không biết sản lượng mỗi mẫu là bao nhiêu thì coi là đạt, nên hắn cũng không có cảm giác gì sâu sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...