Editor: Kingofbattle
Đang định vươn tay gắp một miếng lòng cá nếm thử, nhưng kỳ lạ thay, cánh tay không thể vươn ra được, càng nôn nóng càng không với tới.
Điều này làm Cô Tứ Duy gấp muốn chết.
Vừa lo lắng, Cô Tứ Duy bỗng mở mắt ra.
Một bàn thức ăn ngon đã biến mất, trong tầm mắt chỉ còn thấy một mái nhà mục nát, từng đống rơm rạ phủ trên vài thanh xà ngang to bằng bắp tay người.
Cô Tứ Duy rất thất vọng.
Nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ thêm một chút, dù biết rằng trong mơ toàn là đồ giả, nhưng Cô Tứ Duy vẫn muốn ngửi thêm một chút mùi hương của bàn thức ăn đó.
A!
Nhắm mắt lại nhưng Cô Tứ Duy không thể ngủ được, trong chuyện tự lừa dối mình, Cô Tứ Duy tự nhận bản thân chưa đủ trình độ.
Không ngủ được thì dậy thôi.
Cô Tứ Duy lật người ngồi dậy.
Trong phòng vẫn có chút tối, dù cái cửa sổ nhỏ như lỗ chó đang cho ánh nắng vào phòng, nhưng chút ánh sáng này không đủ chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Đang chuẩn bị đứng dậy, Cô Tứ Duy đột nhiên cảm thấy dường như trong góc tối căn phòng có ai đó đang ngồi.
Cúi đầu nghiêng mặt một chút, tránh khỏi ánh nắng chiếu vào, Cô Tứ Duy phát hiện một bé gái đang co ro ngồi trong góc tường.
Khi Cô Tứ Duy nhìn bé gái, bé gái cũng đang dùng đôi mắt sợ sệt nhìn Cô Tứ Duy.
Nhìn kỹ hơn, Cô Tứ Duy nhận ra bé gái này là ai.
Họ gì nhỉ, Cô Tứ Duy nghĩ có thể là họ Quách, cũng có thể họ khác, điều này rất mơ hồ, nhưng tên thì hắn biết, là Tứ Thúy.
Tứ Thúy là tên của bé gái.
Trong làng có nhiều đứa trẻ nghịch ngợm, hầu hết Cô Tứ Duy không nhớ tên, nhưng tên này thì hắn biết vì có người bắt hắn cô nuôi bé gái này.
Dù sau này không nuôi được, nhưng Cô Tứ Duy vẫn chú ý một chút.
“Tứ Thúy?!”
Cô Tứ Vi đang muốn hỏi đứa bé này sáng sớm vào nhà mình làm gì.
Chưa kịp hỏi, đã thấy trước mặt Tứ Thúy đặt một cái ghế, trên ghế có một bát cháo, không cần nói cũng biết là cháo ngô, kèm khoai lang, nhờ phúc của lão Cô, trong cháo nổi lên chút thịt lợn rừng.
Đối với người nông dân, đây là thức ăn hảo hạng, nhưng Cô Tứ Duy thật sự không có khẩu vị ăn những thứ này, dạ dày được nuôi dưỡng bởi thức ăn ngon trong nhiều năm, sau một chuyến lên thị trấn đã bắt đầu có ý định tạo phản.
Tứ Thúy có chút sợ hãi, nhưng dường như đang cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi này, đứng dậy, cúi xuống bưng bát cháo trên ghế lên.
“Duy ca, ăn cơm, em mang thức ăn từ nhà ăn tới cho anh! ”
Tứ Thúy run rẩy nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không phải Cô Tứ Duy nghe kỹ, cộng thêm trong làng rất yên tĩnh, thì suýt nữa hắn không nghe ra bé gái này nói gì.
“Đừng bưng bát nữa, sao em lại ở đây?”
Cô Tứ Duy nhìn đứa bé gầy như bộ xương, đừng nói bưng bát, chỉ cần gió thổi hơi mạnh chút, chắc cô bé sẽ bị thổi bay.
“Em! em! Truyền Ngũ thúc bảo em! sau này ở với anh! ”
Muỗi lại bắt đầu vo ve.
Cô Tứ Duy có chút ngơ ngác, trong lòng nghĩ: không phải đã nói chuyện này coi như xong rồi sao? Sao lại chơi chiêu này, đây là định trước mang người đến rồi mới nói chuyện hay sao?
Cô Tứ Vi có chút tức giận.
Nhưng dù có tức giận, hắn cũng không nỡ giận dữ với một bé gái.
Đứng dậy, vừa mặc áo vừa cố nén giận nói với bé gái: “Tứ Thúy, anh ra ngoài một lát, cháo anh không ăn, em ăn đi”.
Tứ Thúy thấy rõ Cô Tứ Duy đang nổi giận, bé gái vốn dĩ nhát gan, giờ thấy Cô Tứ Duy giận như một con trâu mộng, sợ đến nỗi không thốt nên lời.
Mặc xong áo, Cô Tứ Duy bước ra khỏi phòng mình, đứng ở gian giữa, vô thức nhìn qua, phát hiện ở phòng phía tây có một chiếc giường nhỏ cũ kỹ, đi đến cửa nhìn vào, thấy trên giường cũ kỹ có đầy đủ chăn gối, tuy rách nát nhưng đầy đủ.
Rõ ràng những thứ này là của Tứ Thúy, chắc chắn không phải bé gái này tự mang đến, chắc chắn là do Dương Truyền Ngũ và những người khác giúp mang đến.
Trong lòng chửi thầm một câu, Cô Tứ Duy quay đầu bước ra khỏi sân nhà mình, đi thẳng đến nhà Dương Truyền Ngũ.
Đến cổng sân nhà Dương Truyền Ngũ, cũng không gọi người, bởi vì Dương Truyền Ngũ và mấy người khác đang ngồi trong sân, đang làm bột trái cây, vừa nói chuyện rôm rả.
Mang theo gương mặt lạnh lùng, Cô Tứ Duy liền cất bước vào trong sân.
“Dương Đội trưởng, chuyện này là thế nào?" Cô Tứ Duy nói thẳng, không thèm vòng vo.
Dương Truyền Ngũ cười nói: “Tứ Duy huynh đệ đến rồi, ngồi đi, ngồi đi, Nhị Quốc, mang ghế cho Cô thúc”.
Nhị Quốc là con trai Dương Truyền Ngũ, năm nay 13 tuổi, ngoại hình còn nhỏ hơn Cô Tứ Duy không bao nhiêu, bây giờ Dương Truyền Ngũ lại bảo con mình gọi cô Cô Tứ Duy là thúc.
Nói về bối phận của lão Cô ở tổ 6 bên này thì có hơi lộn xộn, gọi Lưu Phúc Lâm là thúc, lại xưng anh em với Lưu Đức Trụ, giờ thì tốt rồi, xưng anh em với Dương Truyền Ngũ, lại thành chú cháu với Dương Nhị Quốc.
Đối với người như Dương Truyền Ngũ và những người khác, chuyện Cô Tứ Duy trông như mười mấy tuổi chẳng là vấn đề gì, biết săn bắn, tự nuôi sống bản thân, lại nuôi bản thân béo trắng, đó chính là hán tử, dân miền núi tôn trọng những hán tử như vậy, không quan tâm đến tuổi tác, nếu có quan hệ thân thích thì theo quan hệ mà xưng hô.
Nếu không có thì coi như chủ một nhà, bằng vai phải lứa với những người trụ cột trong nhà khác, không vì tuổi nhỏ mà xem người ta như cháu trai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...