Editor: Kingofbattle
Không ngủ được, đêm lại yên tĩnh, rồi Cô Tứ Duy nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của biểu thúc trẻ và biểu thẩm của Lưu Phúc Lâm ở phòng sát vách.
Có thể là người phụ nữ cố ý nói cho Lưu Phúc Lâm và Cô Tứ Duy nghe, dù sao giọng cũng không nhỏ.
Không có lời nào lọt tai, người phụ nữ than phiền Lưu Phúc Lâm đến cũng không mang theo đồ tốt, biểu thúc trẻ thì nói vài câu hòa giải.
Thật lòng mà nói, lúc này Cô Tứ Duy thật sự muốn ra ngoài ngay lập tức, nhưng hắn thấy Lưu Phúc Lâm nằm im không cục cựa, chỉ đành lúng túng giả vờ như không nghe thấy.
Vốn người ta đã có không ưa, sáng hôm sau tự nhiên cũng không thể ăn sáng ở đây.
Trời vừa sáng, Lưu Phúc Lâm liền đưa Cô Tứ Duy và cáo từ biểu thúc.
Hai người mang giỏ ra phố, lúc này ngoài phố được phủ một lớp sương mù, đừng nói là không có bóng người, ngay cả bóng con chó cũng không được mấy con.
Hơn nữa lúc này chó cũng không sủa nhiều, không biết là do đói không có sức sủa, hay là chó nơi đây không thích sủa, dù sao Cô Tứ Duy đi một vòng, hắn và Lưu Phúc Lâm gần như không để ý.
“Đợi một chút, sắp mở cửa tiệm rồi”.
Nghe Lưu Phúc Lâm nói vậy, Cô Tứ Duy ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên đầu có một biển hiệu, trên đó viết sáu chữ lớn: Quán Cơm Quốc Doanh Cử Sơn.
Biển hiệu dài khoảng hai mét, hai chữ Quốc Doanh nền xanh, bốn chữ Quán Cơm Cử Sơn là chữ trắng trên nền đen.
Lúc này cửa quán cơm đóng chặt, nhưng khe cửa khá lớn, Cô Tứ Duy không chui qua được, nhưng một đứa trẻ mười tuổi không khó để chui qua.
Nhìn qua khe cửa, có thể thấy trong quán bày vài cái bàn cũ, bên trong cùng là quầy phục vụ, xa hơn thì không nhìn thấy.
“Đừng nhìn nữa, người ta thấy tưởng cháu muốn trộm đồ đấy” Lưu Phúc Lâm đặt giỏ xuống bên tường rồi ngồi xổm xuống.
Cô Tứ Duy nghe lời, cũng đặt giỏ trước mặt rồi ngồi xổm xuống góc tường.
Lúc này, Cô Tứ Duy nhìn một con chó gầy bên đường, mà lúc này con chó gầy cũng nhìn Cô Tứ Duy, khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Cô Tứ Duy bỗng có cảm giác: Lúc này rốt cuộc là chó nhìn người, hay người nhìn chó.
Phì!
Nghĩ đến chuyện buồn cười như vậy, Cô Tứ Duy bật cười.
Lưu Phúc Lâm bị tiếng cười của Cô Tứ Duy làm cho bối rối: “Chuyện gì vui vậy?”
“Cháu nhìn con chó kia, thật gầy”.
“……”
Lưu Phúc Lâm cảm thấy chết lặng.
Hai người không muốn nói thêm gì nữa, cả hai đều đói bụng, đâu có tâm trạng mà lãng phí lời.
Hôm nay thời tiết cũng không tốt lắm, đợi một lúc lâu, trên phố người cũng đông lên, mặt trời phía đông vẫn chưa ló dạng.
Đừng nói ló dạng, phía đông còn chưa có ánh đỏ.
“Nhường đường! Sáng sớm ngồi trước cửa làm gì, chờ cơm hả!”
Lúc Cô Tứ Duy đang nhìn người qua lại trên phố, đột nhiên nghe thấy giọng nói chói tai.
Quay đầu nhìn, Cô Tứ Duy phát hiện một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hơi mập đứng trước cửa quán cơm, từ túi quần móc ra một chùm chìa khóa, vừa chọn chìa vừa càu nhàu.
Cô Tứ Duy liền nghĩ, bụng đói sinh cáu, ai ngờ vừa định đứng lên thì bị Lưu Phúc Lâm kéo lại.
Chỉ thấy Lưu Phúc Lâm đứng dậy, nói với người mở cửa: “Chúng tôi đợi quán cơm mở cửa”.
“Thế nào, các người có phiếu cơm hay không?”
Người đàn ông này nói bằng giọng kiêu ngạo, không hề khách khí.
Kinh doanh buôn bán kiểu này, đặt vào mấy chục năm sau không đến ba ngày là đóng cửa, ngày mở cửa đầu tiên không bị đốt quán đã là may.
“Không, không, uống bát canh mì thôi” Lưu Phúc Lâm vẫn cười đáp.
Lúc này Lưu Phúc Lâm nắm chặt tay Cô Tứ Duy, như sợ Cô Tứ Duy nhảy ra làm loạn.
Cô Tứ Duy nghĩ một lát, khẽ thở dài, vỗ nhẹ tay Lưu Phúc Lâm.
Cô Tứ Duy không ngốc, tất nhiên hiểu tại sao Lưu Phúc Lâm nhịn, nếu không nhịn thì bát canh nóng sáng nay chắc chắn không uống được, giờ đang mùa đông, nhiệt độ ngoài trời chỉ khoảng một hai độ, không uống bát canh nóng sao chịu được?
Biết Cô Tứ Duy bỏ ý định làm loạn, Lưu Phúc Lâm liền buông tay.
Đợi người đàn ông trung niên mở cửa xong, Lưu Phúc Lâm kéo Cô Tứ Duy vào quán cơm, không ngồi vào bên trong, mà ngồi ngay gần cửa.
Người đàn ông trung niên cũng không nhìn hai người, dường như coi hai người như không tồn tại, tự mình móc thuốc lá ra châm, vừa hút vừa làm việc chậm chạp.
Khoảng mười lăm phút, lục tục có vài bà thím đến, đều khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
Cô Tứ Duy cảm thấy bản thân và Lưu Phúc Lâm trong mắt người ta chẳng khác gì không khí.
Cô Tứ Duy đứng dậy.
Lưu Phúc Lâm thấy vậy liền nắm lấy Cô Tứ Duy, sợ Cô Tứ Duy trẻ người non dạ gây chuyện, định kéo Cô Tứ Duy ngồi xuống.
“Cháu đi xem có gì ăn không” Cô Tứ Duy cười nói.
“Đồ ăn không thiếu, nhưng cậu phải có phiếu lương thực, nếu không thì chẳng ăn được gì”.
Một bà thím trung niên không mấy khách sáo nói với Cô Tứ Duy.
Lưu Phúc Lâm nghe xong liền biến sắc, lão nghĩ rằng chuyện này sẽ khiến Cô Tứ Duy nổi giận.
Thanh niên ở độ tuổi này làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...